“Em gái tôi nói đúng, không thể để hắn cứ thế chạy thoát được.” Một thanh niên thấp lùn phụ họa Hứa Tình.
Đới Dự cảm giác người này rất quen mặt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra đây là ai, vậy nên anh liền nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát.
Thanh niên bị anh nhìn thì ánh mắt lập tức láo liên, trốn tránh.
Đới Dự từ trong túi móc ra một điếu thuốc, châm lên rồi hít sâu một hơi, sau đó mới không nhanh không chậm nói: “Tao chỉ là đi nhầm phòng thôi, chạy cái gì hả!”
“Vậy dấu bàn tay trên mặt anh là chuyện gì?” Thanh niên lùn ép hỏi.
Mọi người vừa nghe thì nhìn theo, quả thật là có vết đỏ.
Đới Dự: “…”
“Anh ta đột nhiên tiến vào phòng làm tôi giật cả mình!”
“Việc chó gì đến mày!”
Hạ Lộ và Đới Dự đồng thời lên tiếng.
“Liên quan gì đến anh!”
“Tao đột nhiên vào cửa, làm cô ta hoảng lên!”
Đới Dự đỡ trán, bất đắc dĩ mà quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái.
Dưới ánh mặt tưởng như nhìn thấu hết thảy của mọi người, Đới Dự mở miệng: “Ông đây mắc tiểu đẩy sai cửa phòng không được hả! Nhanh tránh đường cho tao, vẫn đang kẹt một bụng nướ© ŧıểυ trai tân đây này!”
“Khì…” Có người nhịn không được cười ra tiếng.
Nam thanh niên vẫn không chịu bỏ qua, còn muốn tiếp tục dây dưa.
Đới Dự cũng lật mặt, nói bóng nói gió lừa hắn: “Phục vụ ở đây chào giá không thấp nhỉ, mày thế mà cũng chịu chi phết…”
Nghe anh vô duyên vô cớ nhắc tới người phục vụ, nam thanh niên trong lòng thấp thỏm, cho rằng chính mình đã bại lộ. Lại nghĩ đến Đới Dự hung ác trong lời đồn, phía sau lưng hắn đột nhiên mướt mồ hôi, không dám lại ngang ngược can thiệp dây dưa nữa.
“Xuỳ ——” Đới Dự một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc, xuyên qua lối đi nhỏ mà đám người nhường ra, không nhanh không chậm xuống lầu.
Những người vây xem nhìn chằm chằm bóng dáng đĩnh bạt của anh, khe khẽ nói nhỏ ——
“Người nọ ai? Kiêu ngạo thế!”
“Đới Dự!”
“Đới Dự không phải là tiểu lưu manh à, sao lại lớn lên như vậy được?”
“Thì bởi vì hắn lớn lên như vậy mà vẫn là lưu manh nên mới nổi danh đó!”
“Hạ Lộ, sao tên Đới Dự này lại chạy tới phòng cậu, cậu đừng có bị bề ngoài của hắn mê hoặc, hắn chỉ là một tên côn đồ thôi, so ra kém xa Triệu Học Quân.” Hứa Tình chạy đến trước mặt Hạ Lộ làm ra vẻ quan tâm khuyên nhủ.
“Tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả, cũng không dính dáng gì đến Triệu Học Quân hết.”
Hạ Lộ cố nén xúc động muốn thưởng cho cô ta một cái tát, cũng chẳng có hứng đáp lời đám người này mà quay người rời đi luôn.
*
Chạng vạng, chân trời ráng đỏ hoàng hôn.
Khi Đới Dự đi ra từ câu lạc bộ công nhân thì tiệc tối tiêu khiển đêm hè ở đây cũng sắp bắt đầu rồi.
Sàn nhà được xây lõm xuống đã đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc xập xình vang lên tiết tấu sôi động.
Nghe thấy âm nhạc tràn ngập màu sắc niên đại này, Đới Dự lại lần nữa xác định, anh từ một thanh niên tốt ở thế kỷ 21 đã thật sự xuyên đến thập niên 60 rồi.
Ra đến cửa lớn của câu lạc bộ, anh lảo đảo lắc lư một đường đi thẳng về hướng đại viện cho người nhà của công nhân nhà máy cơ khí.
Anh giống như là đang xem phim vậy, tò mò đánh giá khắp nơi. Thỉnh thoảng lại còn được mấy nhóm thanh niên đi ngang qua cung kính chào hỏi một tiếng “anh Đới” nữa chứ.
Chờ anh lắc lư về đến nhà thì trong túi đã nhét không ít thuốc lá được mấy “đàn em” hiếu kính rồi, giá cả cũng phải từ mấy hào đến một hai đồng không chừng.
Đới Dự ngậm thuốc lá đi tới trước cửa tiểu viện Đới gia.
Lúc này, trong viện chính, tiếng mắng chửi, tiếng tranh cãi ầm ĩ hoà vào nhau, loạn thành một nồi cháo heo.
Chị dâu cả nhà họ Đới vác cái bụng bầu sáu tháng, cả người chật vật đứng ở trong sân. Chị ta chỉ vào Đới Vinh – anh cả của Đới Dự, khàn cả giọng kêu lên: “Chia nhà, hôm nay phải chia nhà cho bằng được, nếu không chia nhà thì tôi thà mang theo mấy đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ cho rồi!”
“Nào có nhà ai bắt nạt người khác như nhà các người hả! Thế mà lại dùng tiền của con dâu cả để trợ cấp cho con dâu út tương lai. Anh thử để mọi người phân xử xem, đã gặp qua chuyện nào như vậy chưa?”
Đới Vinh ngại chị ta làm mình mất mặt, làm bộ muốn lôi kéo vợ mình vào nhà.
Chị dâu Đới hất bàn tay của anh ta ra, hai người lại tiếp tục ở trong sân giằng co…
Bị bọn họ quậy một trận ầm ĩ như vậy, bà con chòm xóm đều chạy tới cửa nhà họ Đới hóng chuyện.
“Làm loạn gì đó hả! Còn không phải là muốn chia nhà sao, có việc thì vào nhà mà nói, đừng ở bên ngoài cho người ta chế giễu!” Đới Vinh lạnh mặt, răn dạy vợ.
Đới Dự không ngờ, vừa xuyên qua tới một ngày mà đã bận rộn như vậy rồi.
Đã ho khan thì chớ, lại còn mắc thêm bệnh suyễn nữa là sao, chuyện này chưa xong lại tòi ra chuyện khác là thế nào!