“Lúc tôi vào cửa thì em đã cởϊ qυầи áo nằm ở đó rồi!” Chân mày Đới Dự nhảy dựng, “Tuy rằng em lớn lên xinh đẹp, lại còn là con gái của phó giám đốc nhà máy, nhưng tôi đã có vị hôn thê rồi, sẽ không chiếm lợi của em đâu. Em yên tâm đi!”
Hạ Lộ cười lạnh: “Nếu không có ý xấu với tôi, vậy anh cởϊ áσ trên làm gì?”
Đới Dự: “…”
Đậu mé, quên mất tiêu chuyện này.
“Em có thể hỏi thăm thử trong đại viện mà xem, mấy cô gái nhỏ thích tôi có thể xếp từ cổng lớn nhà máy của chúng ta đến tận đường Tân Giang đấy! Trong đó cũng đâu thiếu các cô gái rất xinh đẹp, nhưng tôi chưa hề chạm qua một người nào hết! Nhận được thư tình của em, lại thấy em mặc thành như vậy nằm trước mặt tôi, tôi còn tưởng rằng em đang ở riêng trong này chờ tôi đấy! Tôi cũng nhất thời khó kìm lòng nổi thôi, ha ha…” Đới Dự cười gượng hai tiếng, “Không phải là tôi cái gì cũng chưa làm sao…”
Da đầu Đới Dự một trận tê rần, nếu anh mà xuyên tới muộn một bước thì quả thật có muốn biện minh gì cũng vô ích.
Hiện tại miễn cưỡng còn có thể cứu vớt được một chút.
Hạ Lộ đứng dựa lưng vào tường, cảm giác mỏi mệt tràn ngập cả người, cô bây giờ không cách nào tập trung tinh thần được, cũng không biết có nên tin tưởng lời tên này nói không nữa.
Đới Dự đi đến cách chỗ cô đứng khoảng hai mét rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh còn có chút phiếm hồng của cô, nghiêm túc nói:
“Chúng ta đây là bị người ta gài bẫy rồi! Chắc chắn là em đã đắc tội với người nào đó, nên người ta mới muốn lừa tôi tới đây để làm chuyện kia với…”
“Tôi có thể đắc tội người nào chứ? Vì sao không phải là anh đắc tội với người ta?” Hạ Lộ trừng mắt phản bác lại.
“Tôi đắc tội đều là đàn ông con trai cả. Có thể nghĩ ra loại chủ ý hủy đi trong sạch của người khác như thế này, tuyệt đối là đàn bà con gái. Cô ta để ý cái gì nhất thì sẽ muốn huỷ hoại cái đó của người khác.” Đới Dự thấy cảm xúc của cô đã dần bình tĩnh lại được một ít thì bắt đầu giúp cô phân tích.
Tuy rằng nguyên thân thấy sắc nảy lòng tham, cũng không phải là “loại chim” tốt lành gì, nhưng những gì anh vừa nói trên cơ bản chính là sự thật chứ không hề nói dối để lòe cô.
Hạ Lộ giật mình, cô gần đây…
Nhận thức được có điều kỳ quặc trong tình huống oái ăm này, nhất thời trong phòng đột nhiên yên ắm.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị gõ vang.
Một giọng nữ sắc nhọn truyền vào: “Hạ Lộ ở trong căn phòng này, mình nhìn thấy bạn ấy đi vào…”
Hạ Lộ sắc mặt trắng bệch, không dám nhúc nhích.
Tiếng đập cửa càng ngày càng gấp, Đới Dự muốn ra nhìn một chút những người này rốt cuộc muốn làm gì, liền đi đến mở cửa phòng ra.
Âm thanh ngoài cửa đột nhiên im bặt.
Trong phòng có chút tối, dưới ánh đèn bao phủ, người thanh niên có tướng mạo xuất sắc, dáng người cao thẳng đứng ở bên trong cánh cửa.
Gõ cửa chính là một cô gái mắt một mí, lông mi cong.
Nhìn thấy Đới Dự, ánh mắt cô ta sáng lên, tùy tiện hỏi: “Hạ Lộ ở bên trong à?”
Đới Dự không phản ứng lại, quét mắt liếc một cái về phía sau cô ta. Có bốn, năm người đang đứng, nam nữ đủ cả.
Anh quay đầu lại vào trong phòng, ra vẻ hỏi một câu: “Cô tên là Hạ Lộ à?”
Thấy Hạ Lộ gật đầu, hai tay Đới Dự cắm xuống túi quần, “Ầy, có người tìm cô, không có việc gì thì tôi đi trước.”
Gửi cho Hạ Lộ một ánh mắt trấn an, Đới Dự cứ thế nghênh ngang định đi ra cửa.
“Anh không thể đi được,” Cô gái mắt một mí ngăn Đới Dự lại, cao giọng cố ý để những người đứng sau lưng cô ta cũng nghe thấy, “Ăn hϊếp Hạ Lộ xong là định chạy hả? Không dễ dàng như vậy đâu!”
“Hứa Tình, cậu điên à! Nói lung tung gì đấy!” Hai cô gái cùng đi chung khác kinh ngạc nhìn về phía Hứa Tình. Họ không rõ vì sao Hứa Tình đột nhiên lại làm khó dễ anh.
Giữa nơi đông người lại nói Hạ Lộ bị người khác ăn hϊếp, về sau cô ấy biết làm người thế nào đây!
“Chúng ta là bạn của Hạ Lộ, cậu ấy bị ăn hϊếp, đương nhiên chúng ta không thể để tên tiểu lưu manh này chạy được!” Hứa Tình cao giọng nói.
Động tĩnh ngoài cửa đã hấp dẫn không ít tầm mắt của những người đứng gần đó.
Mọi người đều là công nhân viên chức nhà máy cơ khí và người nhà của họ, nghe nói bên này có chuyện xấu của tiểu lưu manh Đới Dự và thiên kim nhà phó giám đốc nhà máy thì đều nhanh chóng vây lại hóng chuyện.
Nghe xong Hứa Tình nói, hai người Đới Dự có thể trực tiếp xác định người hiềm nghi rồi…
Hạ Lộ ánh mắt âm u nhìn về phía Hứa Tình.
Cô bây giờ vừa giận tên lưu manh Đới Dự, lại vừa giận chính mình vô ý khi kết bạn, không biết là rốt cuộc Hứa Tình có mục đích gì.