Chương 21: Vấp ngã, sợ nhột, là sợ vợ

Cái gọi là đi du ngoạn, Thái tử gặm Tam nhi hồi lâu, bất quá cũng chỉ là một tiết mục không lớn không nhỏ xen giữa.

Nhưng rối rắm trong lòng Ngôn Vọng cùng Ôn Ngọc cũng không tiện phát tác trước mặt Hoàng đế. Còn vui tươi hớn hở phụ họa: "Thái tử và Quận chúa...Tình cảm tốt quá."

Sau đó còn hướng Tư Đồ Kỳ giả mù sa mưa cười...

Tư Đồ Kỳ ban đầu cũng không hiểu đi dã ngoại kiểu này có gì vui. Bất quá nửa canh giờ sau, hắn đã cùng Ngôn Vọng cởi bỏ áo ngoài, xắn cao quần, xuống suối mò tôm bắt cá.

Suối này dòng chảy khá chậm, tôm cá qua lại không ngừng, thi thoảng còn có thể nhìn thấy mấy con cua sông nhả bọt khí bò khắp các khe đá. Nước sông mát lạnh thực thoải mái.

Vị Hoàng đế này đây hiếm khi có dịp gần gũi với thiên nhiên. Vì thế toàn bộ quá trình Hoàng đế đều nghiêm mặt đứng ở giữa suối, thỉnh thoảng động động khuấy đảo bùn đất dưới chân, thỉnh thoảng lại quay sang xem Ngôn Vọng đang làm gì.

Thái tử nhìn thấy hai người họ, cũng thở hổn hển hướng phía dòng sông chạy tới. Úy Nhất theo sau khẽ mím môi cười, không biết Thái tử từ khi nào đã có thể chạy nhanh như vậy. Lại thấy tiểu nhân nhi kia chạy chưa được mấy bước, đột nhiên vấp chân té ngã.

Động tác vốn rất mượt mà, cũng chính là đang chạy lạch bạch lạch bạch, chẳng hiểu sao thoáng cái đã lăn quay ra đất.

Hóa ra nguyên nhân là do bạch hồ ly a.

Bạch hồ ly dùng chính thân mình chắn đường khiến Thái tử vấp ngã, lại không chút phản ứng, nhếch mép nhìn tiểu nhân nhi đang chật vật trên mặt đất, đoạn thong thả đi tới bên cạnh Ôn Ngọc, ung dung ngồi xuống, tiếp tục nhìn xem bộ dạng nhếch nhác của Thái tử.

Ôn Ngọc nghe thấy động tĩnh ngước lên, vừa nhìn thấy đã liều mạng nén cười, không quên vỗ vỗ đầu Tiểu Vọng Vọng, thấp giọng nói: "Tiểu Vọng Vọng làm tốt lắm."

Sau đó Tam nhi ngồi trong lòng ngực y cũng bất giác tươi cười hoa chân múa tay. Không biết là do nhìn thấy người vừa khi dễ mình bị vấp ngã, hay là do nhìn thấy Tiểu Vọng Vọng đến bồi mình ngủ trưa mà vui vẻ.

Thái tử coi như dũng cảm tự vịn lấy Úy Nhất đứng lên, lại đi vài bước đem chiếc hài đầu hổ vừa rơi ra tự mình mang vào, tay túm lấy vạt áo của Úy Nhất, mếu máo kêu: "Nhất Nhất, đau..."

Úy Nhất cúi người hôn lên hai má Thái tử: "Đau ở chỗ nào?"

Hài tử mở to hai mắt, bĩu môi khóc không thành tiếng: "Nhất Nhất, chỗ này..."

Thái tử chỉ chỉ đầu gối.

Úy Nhất nhìn thấy hài tử có thể tự mình đứng lên liền biết không có gì trở ngại, lại cúi xuống xoa xoa đầu gối nhỏ, để cho Thái tử thử đi tới vài bước, đều rất thuận lợi. Vì thế chân mày cũng giãn ra, lập tức bế tiểu nhân nhi lên, ôn hòa nói: "Thái tử thật ngoan, Nhất Nhất cùng người đến suối xem có được không?"

"Ngô...Được --- được..."

Úy Nhất lại thả hài tử xuống thảm cỏ, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu, hướng đến bên dòng suối. Từ xa liền nhìn thấy mặt nước phản chiếu ánh nắng, lấp lánh tựa như được trải tấm lụa vàng, thập phần đẹp mắt. Trong tay Thái tử đã sớm đẫm mồ hôi, đầu gối cũng không còn thấy đau, rất nhanh đã quên mất chính mình vừa mới vấp ngã, thật cao hứng chạy nhanh tới mặt nước sóng sánh ánh kim. Úy Nhất có giữ cách mấy cũng không được, lo sợ Thái tử không cẩn thận sẽ trực tiếp ngã nhào xuống nước. Mới đưa tay cù vào người Thái tử.

Quả nhiên Thái tử lập tức cười khanh khách, cả người co rúm. Đứng ở tại chỗ, không tiếp tục chạy nữa.

"Nhất Nhất, nhột ---, khặc khặc khặc---"

Úy Nhất cảm thấy buồn cười, lại cù thêm một phen, làm Thái tử nhột đến rụt cả cổ.

Úy Nhất cũng vui vẻ cười giòn. Ngồi xổm xuống đỡ Thái tử đứng lên, phủi phủi bụi trên y phục Thái tử, đoạn cười nói: "Thái tử phải nhớ kỹ, nam nhân sợ nhột tương lai sẽ rất sợ vợ, sau này Thái tử lớn lên không được như vậy đâu đấy..."

"Vợ...vợ..." Thái tử làm sao hiểu được vợ là cái gì, cũng không quản bản thân có sợ hay không, chính là cảm thấy bị cù tuy rằng không thoải mái, nhưng cảm giác lại rất thú vị.

Sau đó Úy Nhất vẫn tiếp tục trêu chọc hài tử, một lớn một nhỏ ở tại bên suối chạy loạn...Tiếng cười không ngừng vang lên.

Úy Nhất trộm nhìn sang Tư Đồ Kỳ đang ngâm chân dưới nước. Vô tình nhìn thấy hắn cũng là đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt mang theo ấm áp nồng đậm.

Khi đó Úy Nhất liền sâu sắc cảm thấy, ngày hôm nay thật dài, lại thật tốt đẹp, nhất định phải nhớ suốt một đời. Vậy nên mặc kệ hết thảy, cùng Thái tử chơi đùa đến cả đầu đầy mồ hôi, tựa hồ vẫn còn chưa đủ loạn.

...

Chạng vạng lúc trở về, Tư Đồ Kỳ cũng chui vào trong cỗ xe ngựa.

Người này ngâm chân suốt mấy tiếng đồng hồ, cũng không biết chơi có vui hay không.

Thái tử sáng nay phải dậy sớm còn cùng Úy Nhất chạy giỡn hết một ngày, đã sớm trụ không nổi thϊếp đi trong vòng tay của y. Úy Nhất cũng thấm mệt, đầu cứ ngã nghiêng. Nhưng vẫn phải duy trì thanh tỉnh, chỉ sợ làm Thái tử ngã nhào.

Xe ngựa không lớn, Tư Đồ Kỳ lại ở gần như vậy, Úy Nhất ngay ca hô hấp cũng thật cẩn trọng.

"Đưa Thái tử cho trẫm." Tư Đồ Kỳ đột nhiên mở miệng.

"Thần..."



"Để trẫm trông chừng, ngươi mệt rồi, ngủ một lát."

"..."

Thái tử từ trong vòng tay quen thuộc bất thình lình bị chuyển sang cái ôm xa lạ, không kìm được mở mắt nhìn nhìn.

Thấy Phụ hoàng đang ôm mình, tiểu hài tử kỳ thật vẫn rất sợ hãi, nhóc muốn Úy Nhất, nhưng cơn buồn ngủ rất nhanh lấn át đi nỗi sợ, hai mắt chớp chớp, khẽ hô: "Nhất Nhất..." Xong lại ngủ thϊếp đi...

"Hài tử đứa nào cũng thích ngươi, vừa rồi ngay cả Hòa An Quận chúa cũng ôm ngươi không buông."

"Tiểu hài nhi chỉ sợ không ai thương chúng thôi, ai đối tốt với chúng, chúng sẽ ỷ lại người đó...Chúng thật ra rất đơn giản, ngươi đối tốt với chúng ba phần, chúng sẽ trả lại cho ngươi ba phần quyến luyến không muốn xa rời..." Úy Nhất mệt mỏi, nhỏ giọng nói, còn giống như muốn nói thêm gì. Lại nghĩ người này không thích nghe mình lải nhải, vì thế cũng liền ngậm miệng. Đường hồi cung còn một quãng khá xa, vẫn là không biết nên nói gì nữa.

"Trẫm khi còn bé, cũng không bám dính ai như vậy, Thái tử tuyệt không giống trẫm, trái lại rất giống ngươi, trẫm nhớ rõ..."

...

"Lạch cạch ---" Tư Đồ Kỳ đang ôm Thái tử, đột nhiên như có gì đè lên vai.

Úy Nhất không biết đã ngủ từ lúc nào, đầu ngã lên vai hắn. Hô hấp cũng đều đặn, khoảng cách gần đến mức có thể rõ ràng cảm nhận được từng nhịp thở nhè nhẹ.

Tư Đồ Kỳ quay đầu nhìn nhìn, cảm thấy không nặng, cũng đành thuận theo.

Khẽ gõ vào vách buồng xe: "Lý Hòa Thành."

"Có nô tài." Bên ngoài truyền đến thanh âm đáp lời.

"Cho ngựa đi chậm lại một chút, đi vững vào."

"Dạ rõ..."

....

Mà phía bên kia, Ôn Ngọc và Ngôn Vọng cùng một đám chó mèo còn có bạch hồ ly, mang theo Ngôn Giác trở về phủ Tướng quân.

Ôn Ngọc ngay cả bữa tối cũng không màng, chỉ một mực đem Ngôn Giác tẩy rửa từ trong ra ngoài bằng nước ấm. Ngôn vọng gọi y ra ăn tối, Ôn Ngọc thế nhưng vẫn bận rộn trong bồn tắm, hài tử là sắp bị y chà đến lột da rồi.Tam nhi chỉ biết ngây ngốc nhíu mày nhìn Ôn Ngọc. Không biết hôm nay vì cái gì tự nhiên bị ngoạm một cái, còn bị nhéo nhéo má không ngừng. Vốn lúc nãy thấy Ôn Ngọc và Ngôn Vọng vẫn thật vui vẻ, kết quả vừa về tới nhà liền thay đổi sắc mặt, cũng không biết đã qua bao lâu, mà nhóc vẫn còn bị ngâm trong bồn tắm...

Lại không biết công cuộc tẩy rửa này đến chừng nào mới xong, nhóc có chút đói bụng a.

Đột nhiên, Tam nhi bị Ôn Ngọc nhấc ra khỏi bồn tắm. Dùng khăn bông bao bọc quanh người, sau đó ôm đến trên giường.

Ngô --- rốt cục cũng xong.

"Tam nhi, nghe cho rõ này, con là nữ nhi của Ôn Ngọc ta, sau này tuyệt đối không được tùy tiện để người khác khi dễ nữa có biết không? Cho dù là Thái tử cũng không được, phụ thân của Thái tử là một tên không được bình thường, chúng ta phải tránh càng xa càng tốt, lần tới nhất định phải nhớ kỹ, dùng nơi này ---" Ôn Ngọc nâng bàn chân nhỏ xíu của Ngôn Giác lên: "Đá chết nó, hiểu không?"

"A ma, a ma..." Tam nhi cố gắng đáp lại, nhân tiện biểu đạt mong muốn được ăn vì đói bụng.

"Ha ha, bất quá cổ nhân vẫn thường nói: Muốn báo thù, kỳ thật rất đơn giản, sinh một nữ oa oa, sau đó gả vào nhà kẻ thủ...Từ từ giày vò hắn...Vậy là bao nhiêu thù hằn đều có thể báo rồi..." Ôn Ngọc âm trầm nói, không quên mặc quần áo vào cho Tam nhi, nhìn nhìn khuôn mặt phấn nộn ửng hồng, đôi mắt to tròn còn có khuôn miệng nhỏ nhắn, nhìn thế nào cũng cảm thấy phương pháp này quả thật không tồi. Liền hung hăng hôn lên má Tam nhi mấy cái, cảm thấy thỏa mãn rồi mới đi tìm Tướng quân.

Hai người đút hài tử ăn no trước, sau đó giao lại cho Tiểu Vọng Vọng trông chừng. Ôn Ngọc cùng Ngôn Vọng lúc này mới rảnh tay mà ăn. Ngôn Vọng căn dặn nhà bếp chế biến số cá hắn bắt được ở suối, loại cá này tuy nhỏ nhưng thân dài, dùng để chưng tươi, Ôn Ngọc rất thích ăn.

Ôn Ngọc quả nhiên nhìn chằm chằm vào món cá, toàn bộ xương cá đều được thu vào trong một cái đĩa nhỏ, ba con mèo nhỏ dưới chân vẫn không có rời đi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xem Ôn Ngọc có phải ngay cả xương cũng nuốt sạch rồi không...

Ngôn Vọng vẫn như mọi khi, lúc ăn cũng không quên quan tâm nhìn sang Ôn Ngọc, người này cao hứng sẽ ăn không ít, mà đôi khi mất hứng lại càng ăn uống quá độ.

Đến đêm, Tam nhi đi ngủ sớm, Ngôn Vọng từ thư phòng trở về, thấy Ôn Ngọc để chân trần ngồi dưới mái hiên, đang nghĩ gì đó trong đầu. Mấy con mèo nhỏ thật nhu thuận ngồi ở một bên ngây ra, được một lúc lại quào quào lông trên đầu, ngáp dài.

"Còn tức giận chuyện Thái tử sao?" Phò mã bế lấy Hồng Đậu, ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngọc, để mèo nhỏ nằm lên đùi hắn.

Mùa hè, côn trùng ở trong viện không ngừng kêu vang, nghe kỹ lại có cảm giác như chúng đang hát. Ôn Ngọc đưa mắt nhìn sang một góc nhỏ trong viện, vừa nãy y còn nhìn thấy đom đóm.

"Không đâu, chờ Tam nhi trưởng thành đòi lại vẫn không muộn." Mắt thấy đệm thịt của mình đến gần, Ôn Ngọc cũng không chút khách khí tựa lên vai Tướng quân: "Tìm ra kẻ đó rồi?"

"Ân."

"Là Lưu Hoa?"

"Ngày hôm qua nàng ta được phân phó chuẩn bị điểm tâm cho lần đi du ngoạn này, Lý quản gia nói thời điểm chạng vạng nhìn thấy nàng ta chạm mặt cùng công công trong cung, thư phòng cũng có dấu vết bị động qua."

"Là ta sơ sót." Trong lòng Ôn Ngọc có chút không thoải mái, Lưu Hoa là cung nữ trước đây của y, cũng là do Thôi ma ma một tay dạy dỗ, vốn Ôn Ngọc đưa nàng ta vào phủ Tướng quân là để tiện việc chiếu cố, thật không ngờ lại là chính mình tự mang đến một kẻ giám sát. Lần này quả thật thỉnh thần dung dịch tống thần nan*...



*Thỉnh thần dung dịch tống thần nan: Tục ngữ Trung Quốc, nghĩa đen: Mời thần thì dễ, nhưng đuổi thần thì không dễ. Có thể hiểu là một số người vì một mục đích nào đó hoặc không vì bất cứ mục đích nào cũng sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ bạn, nhưng về sau bạn sẽ rất khó để có thể thoát khỏi họ.

Tình cảnh của Ngôn Vọng ở trong triều đã rất đáng lo ngại, Tư Đồ Kỳ lại sắp xếp Lưu Hoa vào phủ Tướng quân, mà Tư Đồ Kỳ lần an bài này, rõ ràng là muốn giám sát Ngôn Vọng cùng Ôn Ngọc. Ôn Ngọc cắn môi nghĩ ngợi, không biết lần này nên giúp Phò mã như thế nào đây.

"Công chúa không cần tự trách, cho dù không phải Lưu Hoa, cũng sẽ có cung nữ hoặc thái giám khác, chúng ta cẩn thận chút là được"

"Điều ta lo lắng chính là, ngày nào hổ phù còn nằm trong tay ngươi, Thái úy sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ." Ôn Ngọc ôn nhu nói.

"Có lẽ đây là điều mà Hoàng huynh ngươi muốn thấy nhất, ta nắm giữ hổ phù, Thái úy nắm giữ thực quyền. Như vậy cũng tốt, ta có thể nhân cơ hội lười biếng chút."

"Giả quá, vậy còn đại kế báo thù của ngươi thì sao? Quăng đi đâu? Định bụng cùng bổn công chúa dưỡng hài tử chăm động vật rồi chết già ở trong phủ Tướng quân sao? Ngươi chịu, hai đệ đệ của ngươi cũng không chịu..." Ôn Ngọc thấp giọng nói, đoạn nâng tay chỉ chỉ phía trước: "Nhìn kìa, có đom đóm.."

Ngôn Vọng theo ngón tay Ôn Ngọc chỉ nhìn sang, quả thực có không ít đốm sáng xanh nho nhỏ từ trong bụi cỏ bay lên, ở trong màn đêm thong thả dao động, vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Ngôn Vọng đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài mới vừa gội xong vẫn còn ướt nước của Ôn Ngọc, nhẹ giọng nói: "Công chúa nghĩ nhiều quá rồi, Ngôn Vọng đối với triều đình một mảnh trung tâm."

"Ngươi còn câu nào khác giả hơn nữa không?"

"..."

"Quên đi, vẫn là đừng nói nữa, giữa mùa hè thế này mà nổi hết cả da gà."

...

Ôn Ngọc quay đầu, bị Tướng quân bắt lấy hôn lên môi.

Vừa dứt môi ra, Ôn Ngọc bất thình lình quào nhẹ bên hông Tướng quân mấy cái.

"Sao ngươi không có phản ứng?" Ôn Ngọc có chút thất vọng.

"Ngươi muốn phản ứng gì?"

"Hôm nay ta nghe nói, nam tử sợ nhột thì sẽ rất sợ vợ..."

"Kỳ thật rất nhột."

"..." Câu này thế nhưng là nói thật.

...

"Ba ngày nữa là ngày giỗ của Hạ Uyển Dao cùng hài tử của ngươi, phu quân như ngươi vẫn là nên đi cúng bái chút."

"..."

"Thoải mái đi. Người đang làm, trời đang nhìn. Ta và Tam nhi sẽ không ghen."

...

Ngày đó, chờ cho đến khi xe ngựa chậm rãi tiến tới trước cửa cung, nghi trượng* cùng kiệu dùng để nghênh đón Hoàng đế hồi cung đã sớm đợi sẵn từ lâu.

*Nghi trượng: vật trang hoàng nơi công đường, cung thất, dinh thự, hay rước theo kiệu, võng khi vua, quan ngự giá; gồm có: tàn, lọng, cờ, quạt, binh khí.

Thái úy Vệ Trung Hiền còn mặc nguyên triều phục, cúi đầu quỳ ở trước cửa cung nghênh giá, Lý Hòa Thành vừa nhìn tổng cảm thấy được người này đúng là có chút phô trương.

Bên trong cỗ xe đã lâu không phát ra tiếng động, cứ ngỡ là Thái tử đã ngủ say, Lý Hòa Thành mới gọi một tiếng, bên trong cũng không có phản ứng gì.

Một đám người tiếp tục chờ đợi hồi lâu, mắt thấy sắc trời dần tối, Thái úy cũng đã quỳ suốt mấy nén nhang.

Cuối cùng Lý Hòa Thành đành nhấc lên lá gan, chậm rãi đưa tay vén mành xe.

Đập vào mắt trước tiên là Thái tử, gần như nằm bò trên đùi Hoàng đế mà ngủ, nước miếng còn chảy không ngừng. Mà Thừa tướng cùng Hoàng đế, lại vô cùng thân thiết đầu tựa đầu, cũng ngủ say.

Động tĩnh lớn như vậy, thế nhưng không đánh thức được ba người bọn họ.

Lý Hòa Thành có chút vui mừng giơ lên khóe miệng, khẽ cúi đầu nhanh buông mành xuống, lại nhìn sang đám người đang chờ đợi mòn mỏi dưới ánh chiều tà, nâng tay ra dấu im lặng.

Mà Thái úy ở đằng xa đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, hết thảy, đều nhìn thấy rất rõ ràng...