Hệ thống lần lượt giới thiệu các chức năng cho cậu.
Thông tin cá nhân:
Nhà khởi nghiệp: Vân Đào
Cấp độ khởi nghiệp: Cấp 0 (0/100 điểm Sơn Hải)
Kỹ năng khởi nghiệp: Nấu ăn
Tài sản lưu động: Không có
Tài sản cố định: Nhà hàng số 12 phố Sơn Hải
Tình trạng nhà hàng: Không ai lui tới, thiếu thiết bị, môi trường cũ kỹ
Tiếp theo là Thẻ Sơn Hải. Ở đây có tổng cộng ba loại thẻ: Thẻ nhân viên, Thẻ vật tư, Thẻ đặc biệt.
Bên cạnh có ghi chú: Rút thẻ một lần tiêu hao một phiếu Sơn Hải, tỷ lệ trúng thưởng của mỗi loại thẻ khác nhau, trong đó thẻ đặc biệt có tỷ lệ trúng thấp nhất. Phiếu Sơn Hải chỉ có một cách để nhận được - phần thưởng nhiệm vụ.
Còn về Cửa hàng Sơn Hải, bên trong không chỉ có những vật phẩm quý hiếm đến từ Sơn Hải Kinh, thiên tài địa bảo đủ loại, mà còn có cả siêu thị của con người, mua sắm cần tiêu hao tiền Sơn Hải, và có giới hạn cấp độ. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng tiền Sơn Hải tương ứng, hơn nữa nó có thể đổi bằng tiền hiện đại.
Vân Đào hiện tại cấp độ 0, phiếu Sơn Hải 0, tiền Sơn Hải vẫn là 0, nghèo rớt mồng tơi.
Lúc này, Nhiệm vụ Khởi nghiệp sáng lên.
"Nhiệm vụ tân thủ: Giấy phép kinh doanh đã hoàn tất, hãy sửa chữa nhà hàng đến trạng thái có thể kinh doanh trong vòng 24 giờ
"
Phần thưởng nhiệm vụ: Gói quà tân thủ (100 điểm Sơn Hải, 100 tiền Sơn Hải, 1 bảng hiệu, 1 phiếu Sơn Hải)
Hình phạt thất bại: Đến vị diện ngẫu nhiên làʍ t̠ìиɦ nguyện viên trong 24 giờ, tích lũy 3 lần thất bại nhiệm vụ, nhà khởi nghiệp sẽ phải lao động nghĩa vụ cho hệ thống chính trong 1000 năm
Vân Đào khịt mũi: "1000 năm, cậu nói được ra miệng à?"
"Khụ khụ, đối với siêu hung thú mà nói, 1000 năm chỉ là cái chớp mắt thôi."
"Ký chủ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, bạn sẽ có thể triệu hồi nhân viên Sơn Hải rồi." Hệ thống nhẹ nhàng dụ dỗ.
Vân Đào: "Chỉ có một phiếu Sơn Hải, có khả năng công cốc."
Hệ thống không thể phản bác, đành phải nịnh nọt: "Bạn giỏi văn thật đấy."
"... Cậu cũng khéo nịnh yêu quái thật." Vân Đào xòe tay: "Giờ tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, tôi nhận nhiệm vụ."
Hệ thống cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ký chủ, năng lượng hệ thống không đủ, cần phải chuyển sang trạng thái ngủ đông, có việc gì xin cứ triệu hồi."
Vân Đào lạnh nhạt nói: "Cậu chắc chắn là tôi có thể triệu hồi cậu ra bất cứ lúc nào chứ?"
Hệ thống rất thành thật: "Không chắc chắn."
Thêm một ông anh yếu ớt, lại còn dính phải một hệ thống ọp ẹp, Vân Đào tỏ vẻ rất mệt mỏi. Cậu trưng ra vẻ mặt cá mặn an phận thủ thường, phẩy tay: "Cậu đi đi."
Vân Phong Hòa bị đánh thức bởi mùi hương.
Chui ra khỏi thần vị, anh nhận ra tinh thần mình đã tốt lên rất nhiều, và nhanh chóng tìm ra nguyên nhân – trong lư hương đang cắm một nén nhang, đã cháy gần hết.
Trong lư hương tích tụ không ít tro tàn mới, rõ ràng là đã đốt không chỉ một nén nhang. Người thắp hương dường như biết anh đã lâu không được “ăn”, sợ anh khó tiêu, nên kiên nhẫn đốt hết nén này đến nén khác.
Theo tục lệ ở đây, Vân Phong Hòa là thần Tài Thổ Địa ở cửa ra vào, sau khi ông chủ cũ của nhà hàng rời đi đã không thỉnh thần đi. Từ đó về sau, không còn ai thắp hương cho anh nữa. Vậy nén hương này từ đâu ra?
Nhìn vào phòng ăn, trên bàn xuất hiện thêm một đĩa vải tươi, những quả vải đỏ tươi còn đọng sương, bên cạnh là một ít bánh kẹo. Trước cửa bếp có mấy chú mèo con đang ngó nghiêng vào trong.
Mùi hương quyến rũ đánh thức anh chính là từ trong bếp bay ra.
Trong nhà ngoài anh ra chỉ còn cậu em yêu quái nhỏ.
Vân Phong Hòa giật mình, vội vàng bước vào: “Đào Đào, em đang nấu ăn sao? Cẩn thận bỏng đấy!”
Vén rèm cửa bếp, Vân Phong Hòa thấy cậu em trai nhỏ xíu đang đứng trên một chiếc ghế nhỏ, vừa đủ với tới bếp, đang vươn đôi tay ngắn mũm mĩm, cố gắng dùng xẻng lật mặt con cá trong chảo.
“Xèo xèo…” Khói nóng bốc lên mù mịt, Vân Đào rụt tay lại, quay đầu trong làn khói, đôi mắt bị hun đến long lanh nước, trên má còn dính hai vệt tro, trông như một chú mèo con.
Trái tim Vân Phong Hòa mềm nhũn, đây nào phải em yêu quái, rõ ràng là em trai thiên thần, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta xót xa!
Vân Phong Hòa xắn tay áo: “Để anh làm cho.”
Nếm thử món canh cá buổi trưa, Vân Đào nào dám để anh tiếp quản, nghiêm túc nói: “Sắp xong rồi, anh đừng làm loạn.”
Vân Phong Hòa vừa buồn cười vừa bất lực: “Được rồi, anh không làm loạn nữa.”