Ai đã khiến Thanh Hòa mang danh xuất thân từ chùa hoàng gia?
Người bên ngoài nghe xong cũng không suy nghĩ tới, bởi vì kia là chùa hoàng gia mà Thánh Thượng đích thân ngự phong, chùa An Khang không ai dám khinh nhờn, là người từ nhỏ ở chùa lớn lên, tương lai thành trụ t rì, nên không ai dám nói xấu, suy đoán bừa.
"Nếu thí chủ nói thế thì bần tăng nói thẳng."
Tần Hoàn gật đầu, chăm chú nhìn hắn.
"... Bần tăng nghiên cứu y thuật nhiều năm, dù không dám xưng hơn người nhưng cũng có chút lòng. Căn cứ vào y thuật, với tình huống thí chủ vừa nói, bần tăng lớn mật phỏng đoán, trượng phu ngài có thể mắc bệnh thường gọi là chứng suy nhược cơ thể, có thể khiến nam nhân mặc dù chuyện phòng the không ngại nhưng rất khó có con, đó có thể là nguyên nhân ngài nhiều năm không có con."
Tần Hoàn kinh ngạc há mồm sửng sốt, chợt lấy tay che lại.
Dáng vẻ này với một cô gái biết lễ nghĩa mà nói quả thực là cực kỳ thất lễ, nàng vội vàng xin lỗi Thanh Hòa.
"Không sao, nhưng thí chủ ngài dịnh làm gì tiếp theo?"
Tần Hoàn lại hỏi nguồn gốc chứng suy nhược cơ thể này, Thanh Hòa tỏ vẻ, căn bệnh này rất dễ bị vô sinh, dù trượng phu cùng nàng hay nữ nhân nào quan hệ cũng đều rất khó có thể thụ thai.
Cuối cùng, Tần Hoàn cúi đầu tuyệt vọng, vẻ mặt ảm đạm.
Là một nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân có học chữ nghĩa, biết bí mật trong nhà, nàng biết rõ ràng nhà trượng phu và nhà ngoại đều chán ghét nàng không sinh được con.
Trượng phu cũng không bận tâm đến tình cảm nhiều năm của nàng cùng hắn, vì hắn vất vả xin thuốc cầu phúc, lại chỉ biết trở mặt với nàng, không biết khi nào ngay cả giả vờ cũng không muốn...
Bây giờ, hoàn toàn ngay cả một cọng cỏ cứu mạng – đứa nhỏ, đều không làm được, nàng chiếm vị trí chính thê của đứa con cả, qua đời vì bạo bệnh, có lẽ là cái kết cục tốt nhất.
Thấy Tần Hoàn lâm vào tuyệt vọng, Thanh Hòa biết mục đích đã sắp đạt được, mở miệng nói: "Thí chủ nếu nguyện ý phạm sai, bần tăng có một biện pháp, giúp thí chủ thoát khỏi hiểm cảnh."
Tần Hoàn nghe xong ánh mắt sáng lên, không quan tâm nắm tay Thanh Hòa hỏi: "Là biện pháp gì?"
Sau đó hứa hẹn: "Bất luận phải trả giá thế nào đệ tử đều nguyện ý."
Thanh Hòa không chút nào che giấu nở nụ cười, ôm lấy Tần Hoàn kéo vào trong ngực, để mông nàng hướng về hắn.
Đột nhiên bị Thanh Hòa ôm vào trong ngực, Tần Hoàn sửng sốt, tiếp theo liền muốn giãy giụa.
Thanh Hòa cũng không buông tay, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Bần tăng không phải là người tham mộ sắc đẹp, trong lòng chỉ có vị trí trụ trì trong chùa, mà thí chủ trượng phu không yêu, nếu bị chán ghét không thể thụ thai thì..."
Câu nói của Thanh Hòa làm Tần Hoàn ngừng giãy dụa.
Đã sớm bỏ qua sự khờ dại, nàng đối với việc Thanh Hòa tiếp cận tính kế cũng hiểu rõ, lúc đó hai người coi như không biết, lợi dụng lẫn nhau.
Mà hiện tại nàng đã biết rõ, cũng không có gì phải giấu giếm.
"... Thật ra kế hoạch ban đầu của đệ tử là yêu cầu sư phụ che đậy tung tích của đệ tử một cách bí mật..." Sẽ tìm người trung gian truyền tin... " Hiện giờ nếu sư phụ nói như thế, quả thực thuận tiện che giấu, như vậy đệ tử từ chối cũng là bất kính."
Tần Hoàn âm thầm nhớ lại lúc trước đứng lặng trong lòng hắn, dáng người cao lớn, phẩm hạnh cao thượng, thái độ thân thiện.
Ai! Nghĩ muốn phạm sai lầm? Thân thể này ở giữa hồng trần, chẳng lẽ có ai còn thật sự không nhiễm bùn sao, không bị tư lợi hấp dẫn?
"Như vậy, xin hỏi thí chủ khi nào thì tới?"
"Lần trước tới đều là ngày mùng một."
Tần Hoàn ám chỉ, trượng phu nàng ngày đó ở phòng nàng.
"... May mắn trượng phu đệ tử thái độ có lệ, nhưng cũng đối đãi với đệ tử như phu nhân chính thê."
Ngụ ý, trượng phu nàng tuy làm động tác có lệ, nhưng chuyện qua rồi, hai người vẫn làm chuyện phòng the.
"Đệ tử nghĩ, làm chuyện lúc lòng còn nóng, tận dụng thời cơ, báo với bà bà sẽ đến chùa tạ ơn Bồ Tát phù hộ phu quân bảy ngày."
"Đã như thế, bảy ngày tới bần tăng với thí chủ phải cố gắng nhiều rồi."