Bà cẩn thận ngẫm lại, nếu thật sự là như thế, cũn khó trách thông gia của bà đối với Từ Viện như con gái ruột, mấy năm nay đối với Từ Viện yêu thương có thừa.
Phải biết rằng, mặc dù có một phần mười cặp vợ chồng có số mệnh bất hạnh là không con cái, nhưng mọi người đều coi trọng việc kế thừa, đối với chuyện này vẫn luôn sinh với nở, bọn họ đều nghĩ: tôi tin chắc rằng bản thân là một trong 9 cặp vợ chồng có con kia.
Thế là, đến khi đối diện với sự thật tàn khốc, sao có thể chấp nhận sự thật được chứ? Như thế nào cũng cho rằng: XX chính là có mệnh không tốt?
Cho nên, đa số mọi người đều sẽ đem mọi chuyện đổ lên đầu vợ của mình, để cho các cô phải chịu đủ mọi lời chỉ trách, chê trách.
Ban đầu Lâm Phương Như còn nghĩ rằng tính tình của phu nhÂn tướng quÂn phóng khoáng, hiện giờ nghĩ lại, quả nhiên bà ta rắp tâm hại người mà.
Nhưng nghĩ lại mấy năm nay, ngoại trừ việc này, con gái của bà bên nhà chồng cũng thật sự sống rất sung sướиɠ, cha mẹ chồng yêu thương, vợ chồng Ưm ái, thân thể cũng được dưỡng ngày càng tốt, không giống như lúc trước, mỗi ngày đều theo lời dặn của bác sĩ mà uống thuốc, bảy ngày một lần là được.
“Ai!” Lâm Phương Như thở dài, tiếp theo lại nghĩ, vẫn là chờ đại kết quả thí tế xem thế nào đã, rồi lại tính toán cho con gái bà.
***
“... Tình trạng cụ thể chúng ta đã nói qua cùng anh, hy vọng anh có thể phối hợp.” Từ Khắc nhìn Ngụy Lăng với vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
Ngụy Lăng hơi giương khóe miệng cười cười, gật đầu.
“Tiểu tế đã hiểu.”
Từ Khắc nhìn Ngụy Lăng gật đầu, vừa lòng nói: “Anh có thể nhanh mà nắm rõ như vậy thật sự quá tốt.”
Ngụy Lăng xấu hổ mà cười cười.
“Vậy liền bắt đầu đi.” Từ Khắc nghiêm mặt quyết đoán nói.
Ngụy Lăng thì có chút cứng đơ mà ngồi trên ghế.
Chỉ một lát sau, Ngụy Lăng liền từ tốc độ của Lâm Phương Như mà phấn chấn lên, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân từ từ thức tỉnh.
Lâm Phương Như thấy thế, nghĩ thầm: có lẽ Ngụy Lăng muốn tốc chiến tốc thắng. Con gái cùng con rể thành hôn đã nhiều năm, tuy rằng kết hôn trước thí tế sau là chuyện rất ít người làm, bởi vì nhưu vậy ít nhiều gì cũng động chạm tới tôn nghiêm đàn ông...
Lam Phương Như có thể hiểu cảm xúc của anh, trong lòng bà không khỏi dâng lên một tia trìu mến.
Lâm Phương Như cố ý là dịu bầu không khí mà che miệng cười khẽ, nói: “Sau lại phản ứng nhanh vậy, thật không tệ.”
Tiếp theo ngồi xổm giữa hai chân Ngụy Lăng, đem lưng quần của anh thoát ra, đem vật được chứa đựng bên trong giải thoát khỏi trói buộc.
Kích cỡ của vật kia làm Lâm Như Phương không khỏi kinh ngạc, miệng hơi mở ra, một hồi lâu cũng chưa khép lại.
Đứa nhỏ Từ Viện này cũng thật là, loại kích cỡ này con bé có thể chịu được sao?
Nhưng nghĩ lại, nói không chừng chỉ có mã ngoài chứ xài không được, cho nên mới... ?
Mặt bà không đổi sắc mà ở trong lòng thì như có như không tiếc nuối con rể không dùng được, khó mà được trời ưu ái, lại có vận mệnh trêu người như vậy!