Ngô Tử Kỳ năm nay mười tám tuổi, là một sinh viên xinh đẹp, rạng ngời, vì muốn kiếm tiền trả học phí, ngoài giờ học, cô đi làm thêm ở bên ngoài.
Tuy cô không nói nhiều, không quen nịnh nọt người khác, nhưng thái độ làm việc luôn rất nghiêm túc, được các khách hàng rất vừa ý, cũng theo đó mà cô được quản lý cân nhắc, chuyển cô qua phụ trách việc giao hàng, khu vực cô được phân công đó là một tiểu khu cao cấp trong thành phố.
Đây là nơi ở của giới nhà giàu, chủ nhà không ai là không có điều kiện, thậm chí có những chủ nhà quen lối sống phóng khoáng ở bên nước ngoài, còn cho cô tiền bo, vậy nên khi nào tâm trạng của họ tốt, người giao hàng như cô được hưởng lợi là chuyện bình thường.
Tiền đồ ăn và tiền bo của những chủ nhà này đều sẽ được nộp lên cho quản lý làm thống kê, sau đó cuối tháng cô sẽ được chia phần trăm, cuối cùng số tiền nhận được vẫn khiến cô cảm thấy hài lòng.
Nhắc tới việc tại sao chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu của Ngô Tử Kỳ, thì phải nhìn xem điều kiện của cô.
Đầu tiên, cô có ngoại hình xinh đẹp, nhân phẩm cũng rất tốt, lại là sinh viên của một trường Đại học có tiếng, phù hợp với tiêu chí tuyển chọn của tiệm. Thứ hai, người trước đó đảm nhận vị trí này là em họ của giám đốc, tuy nhiên người này làm việc không nghiêm túc chút nào, thường xuyên để xảy ra sai sót, dẫn đến uy tín của tiệm bị giảm sút, cấp trên phải giải quyết hậu quả kép theo sau, và tình huống này buộc tiệm phải tìm một người phù hợp để đứng ra gây dựng lại uy tín và hình tượng.
Về quyền lợi, dưới ảnh hưởng của các quy tắc bất thành văn ở nơi làm việc, người quản lý cũng có thể dễ dàng bắt chẹt Ngô Tử Kỳ vì không có điều khoản hỗ trợ cho khoản thu nhập tăng thêm khi giao hàng, bên phía tiệm chỉ cần chi ra 10% trong số đó là được.
Lúc đầu Ngô Tử Kỳ không biểu hiện ra mặt, cô chỉ cảm thấy bất mãn trong lòng, cũng cảm thấy có chút oan ức, nhưng sau đó nhận được 10% được cộng thêm vào tiền lương cuối tháng, mà vốn dĩ cô cũng không được cơ sở nào bảo hộ để toàn quyền nhận số tiền kia, cho nên cô đã suy nghĩ thông suốt.
Coi như là phí bảo hiểm đi! Ngô Tử Kỳ tự an ủi bản thân.
Nhờ có phí bảo hiểm này, nhưng người trước đó khinh thường cô đã không còn dám giữ thái độ đó nữa, không còn sự lạnh lùng thể hiện trực tiếp ngoài mặt, mà họ chỉ dám ở sau lưng cô nói mấy lời chua ngoa và độc địa kia, lỗ tai cô vì thế mà thanh tịnh hơn rất nhiều.
Bọn họ không vui thì sao chứ? Chỉ cần cô không nghe thấy và tâm trạng tốt lên là được.
Không bị ai đó ghen tị, điều này chứng tỏ bạn tầm thường, chưa kể cô thực sự là người cướp đi cơ hội mà bọn họ tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Ngô Tử Kỳ đang tính toán thu nhập hàng tháng của mình, cô phân định rất rõ ràng, nếu có thêm một người đến nữa, vậy thì doanh thu có thể phải chia thêm thành 20%, đoán chừng sẽ xảy ra đại chiến khốc liệt.
Xét cho cùng, những người cạnh tranh với cô đều có mức thu nhập tương đương nhau, khá ít ỏi, trong con mắt của họ, thu nhập từ sức lao động của Ngô Tử Kỳ quả thực đáng để ghen tị vô cùng.
Cảm ơn người em họ ngốc nghếch đã làm việc cẩu thả, kéo về một sức ép to lớn buộc quản lý phải tìm người để thế chân.
Chuyện công việc cứ quanh quẩn ở trong đầu của Ngô Tử Kỳ suốt quãng đường cô di chuyển đến nhà trọ của Chu Tử Dục.
Nói đến Chu Tử Dục, không thể không nhắc đến gia thế của người đàn ông này.
Tương truyền bố mẹ của Chu Tử Dục làm về dịch vụ cưới xin, hai người hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau sống ngày qua ngày, năm Chu Tử Dục mười ba tuổi, bố mẹ bất ngờ ly hôn trong hòa bình, chưa đầy một năm, cả hai đều tìm thấy đối tượng mới và lại có thêm một gia đình nhỏ của mình, trong nháy mắt, thân phận của Chu Tử Dục đột nhiên trở nên nhạy cảm.
Sau quá trình thương lượng, trên danh nghĩa bố mẹ cùng nhau trông nom, chăm sóc cho Chu Tử Dục, thực chất Chu Tử Dục phải sống một mình ở nhà trọ, bố mẹ định kỳ sẽ gửi cho anh tiền để trang trải cuộc sống.
Có điều Chu Tử Dục dường như cũng không để bụng mấy chuyện này, tính tình của anh không chấp nhất, vô cùng hào phóng, không hề bởi vì việc ly hôn của bố mẹ mà sinh ra chút âm u, đen tối nào về mặt cảm xúc lẫn thể xác.
Điều càng khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ hơn chính là, anh cũng không bị lôi kéo vào những hút chích, cờ bạc, nghiện ngập, đánh nhau, anh tránh xa được cám dỗ của các tệ nạn xã hội, thậm chí chương trình anh yêu thích còn có tựa đề “Tài liệu lưu trữ về xã hội”.
Ngô Tử Kỳ giơ tay liếc nhìn đồng hồ, xác nhận đã đến thời gian, cô nhắn tin thông báo cho Chu Tử Dục, không chậm trễ một giây phút nào, cô sửa sang lại quần áo đầu tóc, sau đó hắng giọng một cái, cuối cùng mới cẩn thận nhấn chuông cửa.
Chỉ chốc lát sau, cửa được Chu Tử Dục mở ra, một chàng trai hai mươi tuổi có bộ dáng mê người xuất hiện.
Để nói về nguyên nhân tại sao Ngô Tử Kỳ lại quan tâm đến Chu Tử Dục nhiều như vậy, thậm chí còn bận tâm đến lý lịch của anh, điều này có liên quan trực tiếp đến giá trị nhan sắc của Chu Tử Dục.
Vẻ mặt của Chu Tử Dục tràn đầy sức sống, giống như vừa mới tắm xong, anh vẫn đang mặc áo tắm ở bên ngoài, chiếc áo rộng rãi làm lộ ra vóc dáng cực kỳ hoàn mỹ của anh.
Những giọt nước còn đọng trên tóc chậm rãi rỉ xuống, lướt qua xương quai xanh, cơ ngực, thậm chí là cơ bụng, cuối cùng đi sâu vào nơi mà người ta không thể thấy...
Mặc dù anh chỉ đứng yên đó, nhưng vẫn có thể tỏa ra một sức quyến rũ lạ thường, hoocmon nam tính ngập tràn trong không gian.
Ngô Tử Kỳ thấy anh mở cửa thì cười vui vẻ.
Lúc nói chuyện cô muốn nhìn vào mắt của đối phương, đối mặt với tròng mắt thâm thúy của Chu Tử Dục, Ngô Tử Kỳ không kiềm chế được mà lắp bắp.
“Ừm... Tôi, tôi là Tiểu Ngô... À, không phải, xin chào anh Chu, suýt chút nữa tôi quên mất là phải chào anh trước, tôi thật bất lịch sự quá.” Thật ra những lễ nghi này không được Chu Tử Dục quá chú trọng, bình thường Ngô Tử Kỳ cũng không quá để ý đến nó, chỉ là người đàn ông đối diện đang làm trái tim cô đập thình thịch, cô quả thực không thể suy nghĩ được quá nhiều thứ.
Chu Tử Dục nhẹ giọng cười hai cái, nói: "Không cần câu nệ như vậy, tôi rất dễ sống chung.”
“À, ừm, là... Chuyện đó, tôi...”