Chương 1: Diệt môn

Nơi này vốn dĩ có vô số đình đài lầu các, trải dài không dưới mười vạn dặm, mà nay chỉ còn sót lại tường đổ ngói tan, thế nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy nét hùng vĩ tuấn kỳ, hoặc nguy nga tráng lệ năm xưa.

Sâu trong đống đổ nát chỉ còn lại một tòa cung điện đứng vững, chính là từ đường của nơi đây, sừng sững trang nghiêm. Ở cái nơi gạch tàn ngói nát này, duy chỉ có nó còn toàn vẹn không chút tổn hao, bên ngoài dường như còn bao phủ thêm một tầng bạch quang, không ngừng sáng lên những hoa văn kì dị. Bên trong vòng bảo hộ hình thành từ bạch quang kia, nam nữ già trẻ đứng chi chít, thân đẫm máu tươi, tới lui cũng hơn trăm người, mặc dù bọn họ thương tích khắp người, nhưng vẻ mặt lại tự toát ra một cỗ khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, sát ý ngập trời. Trước vòng bảo hộ, lơ lửng mấy vạn tu sĩ áo mũ chỉnh tề, chân dẫm lên pháp bảo đang không ngừng tỏa ra linh quang, khí chất phiêu diêu như tiên, chia thành mười phương hướng khác nhau, vây quanh từ đường.

Trong đó, lão đạo đứng đầu tiên lộ ra biểu tình trách trời thương dân: "Diệp gia các ngươi đã mất đi nhiều tộc nhân như vậy, lại còn muốn liều mạng chống lại, không chịu tiếp thu ý tốt của lão phu sao?"

Rất nhiều tu sĩ đứng bên ngoài đều một dạng cao cao tại thượng, trong mắt hàm chứa ý khinh thường, trực tiếp nhìn những bại binh tàn tướng kia không khác gì giun dế.

"Chẳng qua chỉ là mấy thứ cô hồn dạ quỷ còn vương chút hơi tàn, chẳng lẽ

còn vọng tưởng có thể chạy thoát hay sao?"

"Hỗn Nguyên Châu trân quý nhường nào, cũng không phải là thứ mà kẻ hèn Diệp gia nhà ngươi có thể độc chiếm, còn không mau giao ra đây!"

"Thiên địa linh vật, thuộc về kẻ có tài, Diệp gia các ngươi muốn một mình chiếm giữ, ích kỉ biết bao!"

Từng hồi âm thanh hàm chứa tham vọng mãnh liệt, từ bốn phương tám hướng vọng lại. Mà người bên trong vòng bảo hộ kia, không hề lộ ra thần thái khϊếp nhược, càng đừng nói đến xin tha mạng. Bọn họ chỉ nhìn những tu sĩ trên cao kia, trong mắt toàn là chán ghét Lão đạo kia lại tiếp tục lên tiếng: "Lão đạo lấy thanh danh của mình ra đảm bảo, nếu Diệp gia chịu giao ra Hỗn Nguyên Châu, chúng ta sẽ buông tha cho những người còn lại cuả Diệp gia, cũng để lại huyết mạch của Diệp gia, thế nào? Truyền thừa thế gia không dễ, các người nên vì gia tộc mà suy nghĩ mới phải."

Sau khi nghe những lời này, trong những người Diệp gia kia, cuối cùng cũng có người lên tiếng: "Ha ha ha! Quả là chuyện cười! Lão tặc nhà ngươi lừa gia chủ Diệp gia cùng các trưởng lão đi phục ma, khiến bọn họ toàn quân bị diệt, chớp mắt lại mang đến một đám tặc nhân mưu đồ đoạt bảo vật Diệp gia, thứ thấp kém đê tiện, lời lời nói ra làm người ta mắc ói, loại tục danh xấu xí này, còn dám mang ra đảm bảo? Ai rảnh nghe ngươi phí lời? Ai tin sự đảm bảo của ngươi!"

Vừa dứt lời, người Diệp gia cười lớn: "Diệp gia ta tuyệt không tham sống sợ chết!"

"Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, ai sợ kẻ đó là rùa con!"

"Các ngươi là một đám đê tiện vô liêm sỉ, so với ma đạo có khác gì đâu, Diệp gia ta thấy mà xấu hổ thay!"

"Ít nói nhảm, một đám rùa rụt đầu, còn ở đây ra vẻ hảo hán!"

"Mặt người dạ thú, hạ lưu vô sỉ, ta nhổ vào!" Bất kể nam nữ hay già trẻ, thanh tráng hay mỏi mệt, đều nhất nhất mắng ầm lên, khí thế xung quang họ liên tục dâng cao, không chút nào lo sợ, chỉ nguyện cùng tộc nhân đồng sinh cộng tử.

Thế nhưng, Diệp gia mắng trận này, lại khiến cho sắc mặt lão đạo ở giữa không trung trở nên cực kỳ khó coi, xấu hổ đến không chịu nổi. Hắn quyền cao chức trọng, xưa nay người người kính ngưỡng, làm sao đã từng chịu qua những lời ác độc nhục mạ thế này?

Nhưng hắn rút cuộc vẫn là kẻ có tu vi tinh thâm, lại bồi dưỡng tính tình vô cùng tốt, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cười lạnh một tiếng: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, chờ ta đem trên dưới Diệp gia đều gϊếŧ sạch, xem các ngươi còn giấu được Hỗn Nguyên Châu không!"

Đám tu sĩ bị mắng kia cũng đều thẹn quá hóa giận, bọn chúng vì đoạt bảo mà đến, trước đó vì diệt trừ Diệp gia cũng đã từng tính kế rất nhiều, đúng thật là không biết xấu hổ, nhưng trong lòng biết là một chuyện, nhưng bị khổ chủ vạch trần như vậy, vẫn là rất khó chịu, trong lòng không khỏi sinh ra nhiều phần sát ý.

Có tu sĩ quát lớn: "Chết đến nơi rồi, còn dám ăn nói ngông cuồng!" Còn có người lên tiếng: "Diệp gia ngươi không tu phúc đức, nên hôm nay chết sạch!"

Càng có kẻ không lựa lời: "Chờ gϊếŧ sạch đám nam tử Diệp gia, nữ tử..."

"Ha!"

Một tiếng cười nhạo vang lên, chặt đứt những lời vô liêm sỉ vừa rồi.

Trong phút chốc, vô số tầm mắt đều hướng về cùng một hướng, tiếng cười kia, đích xác truyền đến từ từ đường Diệp gia.

Cùng lúc đó, sắc mặt người Diệp gia không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc vui mừng.

"Thiếu tộc trưởng!"

"Là thiếu tộc trưởng xuất quan!"

"Mau, mau nhường đường cho thiếu tộc trưởng!"

Giờ phút này, người Diệp gia vội vàng tách sang hai bên, nhanh chóng lộ ra cửa từ đường.

Xuất hiện đầu tiên trước mặt đám tu sĩ, là hai tỳ nữ Diệp gia trẻ tuổi, hai nàng dáng người thướt tha, tướng mạo kiều diễm, nhưng thần tình lại vô cùng nghiêm túc.

Trên tay các nàng đang nâng một thanh gỗ mun thật dài, phía sau thanh gỗ mun vừa vặn nâng một chiếc ghế mềm, hai đầu còn lại được hai tỳ nữ xinh đẹp khác nâng lên, mà ngồi bên trên chiếc ghế mềm, là một vị thiếu niên.

Khuôn mặt thiếu niên bị bóng tối che chắn, không ai thấy rõ dung mạo y, tiếng nói của y mang theo vài phần trầm đυ.c, nhưng trong đó lại toát ra một loại sát ý lành lạnh: "Buồn cười!"

Ở sau lưng người đó, là một bóng người cao lớn.

Đây là một nam nhân cao chừng ba bốn trượng, dáng người tráng kiện khôi ngô, toàn thân đỏ sậm, xung quanh tựa như bao phủ một tầng khí huyết sát nồng đậm, sau lưng hắn đeo một thanh kiếm đỏ như máu, tổng thể khiến cho người ta cảm giác vô cùng dữ tợn. Duy chỉ có khuôn mặt kia, tuy đã sớm che kín một tầng gân máu, vẫn thoáng thấy nét phiêu dật tuấn tú như xưa.

Bóng tối che kín khuôn mặt thiếu niên đúng là từ trên người cự nhân chiếu xuống, hắn đi phía sau thiếu niên, tựa như một tòa cự sơn nguy nga, kiên cố không cách gì phá vỡ. Cự nhân nọ hai mắt nhắm nghiền, diện vô biểu tình, trầm mặc không một tiếng động, tựa như một khối nham thạch tĩnh mịch.

Đợi bọn họ bước ra, dung mạo thiếu niên rốt cuộc cũng lộ rõ.

Đó là một khuôn mặt tái nhợt, một thân hình suy nhược.

Hắn lộ ra hai cẳng tay nhỏ gầy, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh mảnh nằm dày đặc, mặc dù sống lưng hắn thẳng tắp, nhưng đôi chân kia lại vô lực buông xuống, vậy mà lại là một thân thể tàn tật, duy chỉ có đôi mắt sáng tựa hàn quang, phóng ra ánh sáng khϊếp người.

....Khiến người ta không cách nào quên được.

Sau khi nhìn thấy thiếu niên này, trăm người Diệp gia thi lễ thật sâu: "Bái kiến thiếu tộc trưởng!"

Thần thái bọn họ cung kính, trên người mặc dù vẫn là sát khí ngút trời, nhưng sát khí này không còn hỗn độn như lúc trước, trái lại dường như có phương hướng, đồng tâm hiệp lực tụ lại cùng nhau. So

với lúc trước tăng lên đâu chỉ có mười lần!

Bởi vậy có thể thấy được, kính ý này là xuất phát từ nội tâm, tuyệt không có nửa phần khiên cưỡng. Bốn tỳ nữ thân hình như gió, y phục tung bay, chỉ thoáng chốc đã đi đến chính giữa đám người Diệp gia.

Thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người tên trẻ tuổi đứng cạnh lão đạo nọ, âm thanh cất lên cũng rất lạnh: "Diệp Câu, ngươi được tộc lão giao cho "Diệp gia thiên lý câu", hiện giờ lại sinh lòng phản bội, đạp lên thi cốt huynh đệ tỷ muội thân bằng trưởng bối mà nịnh nọt kẻ thù, trong lòng hẳn là vô cùng đắc ý."

Nếu nhìn kĩ, dung mạo người trẻ tuổi kia quả thật có đôi phần tương tự người Diệp gia, hắn quả thực là người nhà họ Diệp, vậy mà giờ phút này lại đứng ở phía đối lập Diệp gia, cùng đám tu sĩ kia mưu đồ đoạt bảo vật Diệp gia.

Khuôn mặt Diệp Câu vặn vẹo đôi chút, nhưng rồi lại lộ ra đầy mặt chán ghét: "Diệp gia bất công với ta, vì sao ta phải đặt Diệp gia trong lòng. Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ tàn phế, thân mang khiếm khuyết, kinh mạch bế tắc, nhưng tộc trưởng vẫn đem vô số tài nguyên đổ vào người ngươi, cho ngươi làm Thiếu tộc trưởng Diệp gia. Mà ta đây? Trước kia đúng là cho ta một ít tài nguyên, nhưng đến khi ta gặp phải bình cảnh, tài nguyên cứ thế giảm mạnh, thậm chí không bằng một phần của ngươi! Cái gì mà "Diệp gia thiên lý câu", chẳng gia chỉ là chuyện dối trá gạt người! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì ta không sánh được với tên rác rưởi nhà ngươi! Còn có đám người tư chất thua kém ta kia, mỗi người đều giành được lượng lớn tài nguyên, chẳng phải vì chúng là con cháu tộc lão còn ta chỉ là tộc nhân bình thường sao? Diệp gia không công bằng, ta phải tự mình giành, ta không sai, Diệp gia rơi

vào kết cục ngày hôm nay, ta đương nhiên đắc ý!"

Thanh âm thiếu niên càng lạnh hơn: "Thì ra, trong lòng ngươi cũng "oan ức" đến vậy". Hắn nói từng câu từng chữ, "Diệp gia ta là thế gia đại tộc, con cháu trong tộc được đối xử bình đẳng, để đảm bảo gia tộc hưng thịnh, người nào tư chất cao thì tài nguyên cũng nhiều, người tư chất thấp thì ngược lại. Tư chất của ngươi năm xưa đúng là không thấp, nên tài nguyên đến tay cũng nhiều, sau lại bởi vì tâm ma mà rơi vào bình cảnh, tài nguyên theo đó cũng giảm bớt, đâu có chỗ nào bất công. Mà tộc trưởng trong tộc chúng ta, đều là những người có công lao, lại đức cao vọng trọng. Bằng vào thân phận của họ, vốn có thể điều phối tài nguyên, là đặc quyền đạt được dựa vào cống hiến, bọn họ đem những tài nguyên này cho con cháu tư chất không cao, cũng là chuyện đương nhiên. Ngươi nếu không cam lòng để tài nguyên đi nơi khác, vậy thì càng phải rèn luyện để trừ bỏ tâm ma, đột phá bình cảnh. Nếu như ngươi muốn có càng nhiều tài nguyên, thì nên tận lực báo đáp dòng họ, đợi đến khi công lao đủ lớn, cũng có thể trở thành tộc lão, con cháu đời sau của ngươi, cho dù tư chất có kém, cũng có thể được phân lượng lớn tài nguyên."

Nói tới đây, ánh mắt thiếu niên gần như đông lại: "Nhưng nếu ngươi không đếm xỉa đến ơn nghĩa sinh thành của dòng họ, phản bội Diệp gia, đó chính là bất hiếu bất nghĩa! Diệp Khiên ta hiện giờ lấy danh nghĩa thiếu tộc trưởng, định tội danh, trục xuất ngươi khỏi Diệp gia!"

Giọng nói của hắn vẫn pha chút trầm khàn, tựa như giấy ráp vuốt nhẹ qua, nhưng lại khí thế lẫm liệt, "Từ nay trở đi, thu hồi họ Diệp của ngươi, Diệp gia không còn người tên gọi Diệp Câu, đợi đến khi ngươi chết, tổ hồn Diệp gia ta, cũng không bảo hộ linh hồn ngươi."

Đám người Diệp gia nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia sảng khoái.

Sắc mặt Diệp Câu, tức khắc trở nên cực kì khó coi.

Hắm nghiến răng nghiến lợi: "Phi! Ai thèm hiếm lạ!" Nhưng hắn vẫn không nhịn được nói thêm: "Tên phế vật này, vậy còn ngươi? Ngươi có tư cách---"

Nhưng lúc này, thiếu niên đã không còn để ý đến hắn.

Thiếu niên chỉ quay người về phía đoàn người Diệp gia, khẽ gật đầu.

Tộc nhân Diệp gia, ánh mắt đều sáng ngời.

Bọn họ không chút do dự mà lấy ra một khối ngọc bài, nắm ở trong lòng bàn tay, sau đó không ngừng điều động pháp lực của mình, rót vào trong tấm ngọc bài kia!

Trên ngọc bài, ánh sáng mãnh liệt, hóa thành vô số đạo bạch quang tỏa ra tứ phía.

Mà thiếu niên kia, nhẹ nhàng nâng hai tay lên.

Từ mười đầu ngón tay hắn, vô số tia sức mạnh huyền ảo, đột nhiên bắn ra, hắn vừa lên tiếng, mấy đạo hắc quang đột ngột nổ tung, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, phóng đi tám hướng. Thiếu niên lúc này mới chậm rãi cất tiếng: "Còn ta..."

Lại trong nháy mắt, cả vùng đất rộng lớn, đều kịch liệt rung động!

"Giờ phút này ngươi, liền có thể hiểu được."