Chương 19: Thanh Nhã Các, Điên long đảo phượng
Trần Vũ Lan muốn cổ động nàng đi tới giúp Bạch Tiểu Điệp nhưng mà Thẩm Tịch Nguyệt cũng không muốn qua lại nhiều với nàng ta, dù sao làm vậy cũng không có ích gì.
Đừng nói đó là Bạch Tiểu Điệp, cho dù có là người khác thì nàng cũng sẽ không nhiều chuyện mà xen vào. Cô biểu muội này của nàng muốn đưa nàng lên đầu sóng ngọn gió sao?
Nàng vẫn không rõ vì sao Vũ Lan lại thích hãm hại nàng như vậy.
"Đào Nhi, Hạnh Nhi, ta nghe các muội nói trong cung này có một hồ sen có phải không?" Nàng vuốt ve cốc trà trong tay, ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi.
"Bẩm chủ tử, đúng vậy. Vốn là Hoàng Thượng không thích hoa sen cho nên trong cung này có rất ít người đi đến nơi đó.
Đứng dậy, sửa lại y phục có chút xộc xệch, Tịch Nguyệt nói: "Nếu vậy, Đào Nhi, Hạnh Nhi, hai muội chuẩn bị đi, chúng ta đem ấm trà qua bên đó ngồi một chút. Ta lại rất thích hoa sen."
Tuân lệnh, hai đại cung nữ vội vàng chuẩn bị.
Hiện giờ, các vị phi tần hầu hết đều ở Ngự hoa viên, đường tới hồ sen lại không có một bóng người.
"Thực ra bên này rất đẹp, còn có một cái đình nhỏ nhưng mà vì Hoàng Thượng không thích hoa sen cho nên đừng nói tới chủ tử của các cung, ngay đến cả cung nữ bọn muội cũng rất ít khi đi qua nơi này. Bên này hẻo lánh, tất nhiên là ít có việc đi qua đây." Đào Nhi là người nói nhiều, dọc theo được đi ríu rít giới thiệu.
Nhưng mà Hạnh Nhi lại có suy nghĩ khác: "Chủ tử, bầu trời hôm nay có chút u ám, sợ là sắp mưa rồi. Nô tỳ trở về lấy cái ô để đề phòng nhé?"
Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời: "Xem ra chưa thể mưa ngay được, không sao đâu, chẳng qua chúng ta chỉ đi một lúc thôi. Lại nói Cẩm Tâm và Quả Nhi đều biết chúng ta đến đây, nếu như trời mưa hai người đó sẽ đưa ô tới. Đi thôi. Nếu như là trời mưa không phải còn có đình sao. Nghe mưa thưởng trà, cũng là một phen phong vị."
Quả nhiên tuy từ đây đi đến hồ sen còn xa nhưng cảnh trí đã bắt đầu thay đổi.
"Thật đẹp."
Hạnh Nhi đặt mấy cái đệm xuống ghế đá, rót trà.
Thấy mây đen ngày càng dầy đặc nhưng Tịch Nguyệt lại cảm thấy không sao cả, ngược lại, càng thấy vui vẻ hơn. Tán gẫu chút chuyện lớn nhỏ trong cung với hai cung nữ, thỉnh thoảng nàng phát ra tiếng cười khanh khách như chuông bạc, lúc này, hai cung nữ mới nghĩ đến chủ tử này của các nàng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mới mười ba tuổi mà thôi.
Mấy người cũng không nhìn thấy trên lầu các cách đó không xa có một nam tử một thân cẩm y màu lam, chắp tay sau lưng, đứng bên cửa sổ. Ánh mắt của hắn đúng là đang nhìn về phía chiếc đình nhỏ đang tràn ngập tiếng cười.
Mấy người ngồi một lúc thì những hại mưa lớn bắt đầu rơi như trút nước.
"Chủ tử, trời mưa rồi."
Tịch Nguyệt đi đến bên đình, cườ hì hì đưa bàn tay ra hứng mưa. Những giọt mưa lớn rơi trên tay Tịch Nguyệt, nàng lại cười rút tay về.
"Chủ tử..." Hạnh Nhi khuyên nhủ.
"Không sao, Nam Thấm Quốc chúng ta thường chỉ có mưa phùn, hiện tại mưa lớn như vậy, lại có điểm thú vị riêng." Dường như cảm thấy không đủ, Tịch Nguyệt lại đưa cả hai tay ra ngoài, cười khanh khách không ngừng.
Mà ở phía xa, nam từ nhìn bộ dạng nghịch ngợm như đứa trẻ của nàng liền phất phất tay. Lai Hỉ ở phía sau hiểu ý lập tức rời đi.
"Chủ tử, người làm như vậy rất dễ nhiễm phong hàn, đừng chơi nữa..." Hạnh Nhi này cũng là người có chút nóng nảy, nếu không thì cũng không nói với nàng như vậy.
"Chỉ là tay ướt một chút mà thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy chứ." Tịch Nguyệt không để ý nói.
"Chủ tử có người tới đây." Đào Nhi tinh mắt nói.
Xa xa, chỉ thấy Lai Hỉ che ô chậm rãi đi tới.
"A?" Mấy người không ngờ người tới chính là Lai Hỉ, có chút nghi hoặc.
Mấy người nghi hoặc nhưng Lai Hỉ lại vô cùng bình tĩnh: "Nô tài thỉnh an Thẩm Quý Nhân, mời Thẩm Quý Nhân đi theo nô tài."
Tuy hắn không nói nhiều nhưng mọi người đều hiểu người có thể sai bảo Đại Tổng Quản Lai Hỉ ngoài Hoàng Thượng ra thì không còn ai khác.
Mưa rơi càng ngày càng lớn, cho dù có che ô nhưng Tịch Nguyệt vẫn bị ướt không ít.
Nàng có chút xấu hổ.
"Thẩm Quý Nhân, Hoàng Thượng ở trên lầu đợi người, mời lên trên." Ngữ khí của Lai Hỉ vô cùng ôn hòa.
Nhắc tới Thầm Quý Nhân này đúng là rất may mắn. Mọi người đều nói Hoàng Thượng yêu thích Ngự Hoa Viên nhưng lại không hiểu Hoàng Thượng thích nhất chính là hồ sen này. Những tin đồng bên ngoài cũng đều là do Hoàng Thượng truyền ra vì không muốn có người quấy rầy yên tĩnh của nơi này.
Tịch Nguyệt cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhu thuận lên lầu.
Trên lầu trang trí rất tao nhã, nam tử đứng bên cửa sổ không phải Hoàng Thượng thì còn ai vào đây. Toàn thân là cẩm bào màu lam xanh biếc, bên hông là ngọc bội Hòa Điền* trắng trong suốt, phối cùng cây trâm cùng chất ngọc trên đầu càng toát ra khí chất.
(Ngọc Hòa Điền: Một trong những loại ngọc quý giá nhất của Trung Quốc, có màu trắng trong, chất ngọc mịn, không lẫn tạp chất.)
Mặc dù không mặc long bào nhưng vẫn toát ra quý khí của bậc đế vương. Nếu như nữ tử mới trải đời đã gặp phải nam tử như vậy, chỉ sợ đều giao trái tim ra ngoài chỉ mong hắn liếc mắt một cái.
Tịch Nguyệt nhanh chóng liếc qua cảnh vật xung quanh, nơi này rất đơn giản, không hề trang trí thứ gì phức tạp, dường như là một chỗ nghỉ ngơi của Hoàng Thượng.
"Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng."
Bất luận Cảnh Đế đang nghĩ cái gì thì khi hắn xoay người lại vẻ mặt đã là nụ cười ôn hòa.
"Mỹ nhân mau đứng dậy."
"Tạ ơn Hoàng Thượng." Bộ dạng Tịch Nguyệt có chút run rẩy, y phục của nàng hơi mỏng lại bị mưa làm cho ẩm ướt, lúc này gần như trong suốt. Cảnh Đế nhìn khe sâu ẩn hiện trước ngực nàng, còn có mùi hương nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, nở nụ cười mờ ám.
Nâng cằm nàng lên: "Mỹ nhân không phải biết quyến rũ người ta sao? Trẫm còn nhớ rất rõ đêm đó nàng chủ động thế nào."
Tịch Nguyệt bình tĩnh lại, chăm chú nhìn Cảnh Đế.
Thấy vậy, trong lòng hắn bắt đầu ngứa ngáy.
"Ai có nàng to gan như vậy, dùng đôi mắt to ngập nước kia nhìn trẫm là muốn quyến rũ trẫm sao?" Khi nói chuyện, bàn tay đã bắt đầu chuyển động, hắn ôm lấy eo thon của Tịch Nguyệt, không đứng đắn cười một tiếng.
Tịch Nguyệt dậm chân một cái, hờn dỗi: "Hoàng Thượng bắt nạt người ta. Rõ ràng là người, rõ ràng là người..." Nàng cũng không nói hết nhưng mà lại liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hoàng Thượng thấy nàng có một loại phong tình khác với những nữ tử khác trong cung cũng bắt đầu không đứng đắn.
Nàng vỗn là nữ nhân của hắn, hắn tất nhiên sẽ không bạc đãi bản thân mình. Bàn tay đi đến trước ngực nàng nhưng miệng lại nói vô cùng dễ nghe: "Y phục này đều ẩm ướt rồi, nàng cứ mặc như vậy sẽ dễ nhiễm bệnh, không bằng trẫm giúp nàng cởi ra."
Thực ra hắn thế này đâu gọi là cởi, động hai ba cái đã xé hỏng y phục của nàng rồi. Có thể là do cửa sổ mở, có một cơn gió nhẹ thổi qua, nàng đã bị cởi hết y phục cảm thấy có chút lạnh.
Cảm nhận được toàn thân mình bắt đầu nổi da gà, nàng nhu thuận chui vào lòng hắn.
Thấy nàng như vậy, hắn không nhịn được cười ha ha, miệng còn không quên trêu chọc nàng.
"Trẫm là vì sợ nàng nhiễm bệnh nên giúp nàng cởi y phục bị ướt nhưng mà nàng lại quyến rũ trẫm, vừa rồi còn nói trẫm bắt nạt nàng, những lời này trẫm thực đúng là không dám nhận." Nghe giọng điệu của hắn đã biết là hắn đang trêu đùa nàng. Tịch Nguyệt cười hì hì ngẩng đầu lên, "Chụt" một tiếng hôn lên má hắn.
Trong nháy mắt, Cảnh Đế sửng sốt.
Không phải là chưa từng có người hôn hắn nhưng quả thực là chưa từng có ai hôn lên má hắn.
Lại nhìn nàng, giữa hai hàng lông mày có vài phần đắc ý: "Đây mới là quyến rũ, vừa rồi đó là..." Nàng thổi môt hơi bên tai hắn, chậm rãi phun ra một chữ: "Lạnh..."
Nói xong, nhìn hắn ngây ngốc, nàng cười khanh khách không ngừng.
"A..." Chưa cười xong đã bị người ta bế lên.
Lúc này trêm mặt Cảnh Đế ẩn chứa xuân tình: "Nếu mỹ nhân đã muốn quyến rũ trẫm, vậy trẫm cũng không thể phụ tâm ý của mỹ nhân rồi."
Thân thể bị hắn đè trên gường êm ái, tiếp theo hai người quấn quýt lấy nhau. Tịch Nguyệt này giai đoạn trước rất biết quyến rũ người ta nhưng sau đó thì lại bình thường. Đôi bàn tay của nàng đặt ở bả vai hắn, cuộn mình rêи ɾỉ dưới thân hắn thế nhưng lại có thể trêu chọc ngọn lửa du͙© vọиɠ trong lòng hắn.
Tịch Nguyệt dựa vào bên gáy hắn thở dốc nỉ non, lúc ủy khất khóc lóc, lúc lại nở nụ cười mông lung.
Những biếu tình kia đều khiến cho Cảnh Đế hưng phấn. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, gió càng ngày càng lạnh nhưng hắn lại cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa. Nữ tử dưới thân hắn da thịt nõn nà, nhìn bên ngoài cũng chỉ là một cô bé thôi nhưng đôi mắt phượng quyến rũ và khuôn ngực đầy đặn lại khiến cho hắn cảm thận sâu sắc một điều là dưới thân hắn chính là một nữ tử kiều mị câu hồn, nào phải là một cô bé, nàng quả thực chính là một tiểu yêu tinh quyến rũ.
Sau khi 'mưa to gió lớn' qua đi, Tịch Nguyệt cuộn mình trên giường nhỏ, thở dốc.
Nàng đã bị cởi hết y phục nhưng hắn vẫn hoàn hảo như cũ.
Vừa rồi lúc hai người triền miên, hắn cũng chỉ cởi tiết khố.
Hiện giờ hắn kéo lên, thật giống như cái gì cũng chưa xảy ra, chỉ có nàng có bộ dạng giống như đóa hoa bị tàn phá.
Nghĩ đến lần thị tẩm lần trước, Tịch Nguyệt nằm úp sấp trên người hắn. Giường này tuy rằng không nhỏ nhưng hai người nằm quả thực có chút chật chội, Tịch Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, liền nằm trên người hắn như vậy.
"Thật tốt." Nàng vẽ vòng tròn trên ngực hắn.
"A..." Hắn không hề nói gì, chỉ là một âm tiết đơn giản như vậy.
Tịch Nguyệt cười nham nhở: "Lát nữa thϊếp trở về nhất định phải giở hoàng lịch ra coi, thϊếp đoán, bên trên nhất định sẽ ghi rằng, nên xuất hành.
Cảnh Đế mỉm cười vỗ vào mông nàng một cái, tiếng kêu thanh thúy truyền ra khiến cho nàng mặt đỏ tai hồng.
"Nếu như là nên xuất hành vậy những phi tần đang ở Ngự Hoa Viên phải nói thể nào đây."
"Thϊếp không quản bọn họ, tóm lại chính là thϊếp nên xuất hành." Khi nàng nói chuyện, hai tay quấn lên cổ hắn.
"Nàng đúng là nghịch ngợm."
Cảnh Đế nhìn ra Tịch Nguyệt có chút lạnh liền kéo chăn qua đắp lên người.
"Nguyệt Nhi, nàng đúng là một cô nương mâu thuẫn." Hắn cảm khái nói.
"Cô nương? Người xác định sao? Có muốn kiểm tra một chút hay không?" Nàng to gan nháy mắt một cái. Cảnh Đế lập tức liền có phản ứng, tiểu yêu tinh này, ngoại trừ quyến rũ hắn, vẫn là quyến rũ hắn.
Xoay người đè nàng dưới thân, trực tiếp kéo qυầи ɭóŧ xuống, mạnh mẽ tiến vào: "Trẫm thật muốn làm hỏng nàng..."
Sau đó trong phòng lại tràn ngập cảnh xuân.
...
Nghe được động tĩnh trên lầu, Lai Hỉ ở dưới lầu gãi gãi lỗ mũi, hôm nay đúng là càng ngày càng lạnh nhưng trên lầu vẫn là một mảnh lửa nóng, nhìn vào thái độ của chủ tử hôm nay, xem ra Thẩm Quý Nhân này hắn là còn được sủng ái mấy ngày nữa.