Chương 14: Giành được cơ hội, mọi người đều kinh ngạc
Thẩm Tịch Nguyệt ngồi ở Lục Phúc cung của mình, bày ra khuôn mặt tươi cười hớn hở.
Cẩm Tâm có chút không hiểu, đóng cửa sổ lại, nhưng Tịch Nguyệt lại lắc đầu với nàng. Cẩm Tâm vâng lệnh mở cửa sổ ra.
Tịch Nguyệt biết, An tiệp dư nhất định sẽ cho người nhìn chằm chằm nàng, hơn nữa, hai người ở chung một viện, nàng ta muốn biết hướng đi của nàng không có gì khó.
Nàng chính là muốn cho tất cả mọi người đều biết, nàng một lòng muốn tranh giành sủng ái, có chút tâm tư nhỏ, tính tình như vậy mới khiến người khác yên tâm.
Trong cung không sợ tranh giành sủng ái, chỉ sợ không tranh.
Nếu đã tiến cung rồi thì không ai có thể toàn thân trở ra, giả bộ đạm bạc, giả bộ nhát gan, sẽ chỉ làm người khác thêm đề phòng.
Tịch Nguyệt chính là muốn ra vẻ vui mừng. Kiếp trước, đến cuối cùng nàng cũng không biết bên cạnh mình ai là người của Hoàng Thượng. Cả đời này, nàng cũng không mong đợi bản thân có thể tra ra được, có lúc diễn trò diễn quá mức, nhưng cũng không thể cứ như vậy cho rằng đó chính là bản chất của nàng.d.d.l.q.d
Nhưng mà nghĩ đến mới vừa rồi trong Tuệ Từ cung của Thái Hậu xảy ra chuyện. Thẩm Tịch Nguyệt rất muốn bật cười. Quả nhiên, Liên Tú Vân vẫn giống kiếp trước. Cố ý đến trễ, để Thái Hậu nhìn với con mắt khác, phô trương tài hoa.
Miệng phun hoa sen thì thế nào, Thái Hậu đến cuối cùng vẫn không nói một lời, nhưng ánh mắt của Hiền phi thì lại giống như dao găm.
Ngẫm lại, hôm nay Hiền Phi xuất ra không ít dao găm.
Chu Vũ Ngưng tướng mạo xinh đẹp, đánh bại Phó Cẩn Dao đang đứng đầu bảng, trang phục lộng lẫy của chính nàng, còn có Liên Tú Vân cố ý muốn thể hiện sự đặc biệt của mình, ừ…, nếu như muốn nói tiếp, Bạch Tiểu Điệp xui xẻo cũng được tính là một người.
Ngẫm lại, bản thân đã không còn giống với kiếp trước, lúc đầu không có tiếng tăm gì.
Nàng không thích Liên Tú Vân là bởi vì trước giờ vẫn không nhìn rõ nàng ta, nàng ta cũng được xem như là tài nữ, nếu nói so tài hoa chân chính, trong cung này sợ là cũng không có mấy ai có thể theo kịp nàng ta. Nhưng nàng ta lại thích “đâm ngang”.
Đầu tiên là cố ý đến trễ. Tiếp theo lại nói lời đường mật dụ dỗ Thái Hậu, để Thái Hậu đối xử đặc biệt với nàng ta.
Gót chân đứng vững lại cố ý đẩy Đức Phi vào trong nước. Sau hô to bị oan, nói là có người cố ý đυ.ng nàng ta, nhưng ở góc độ mà Tịch Nguyệt đứng lại nhìn thấy rất rõ, rõ ràng là nàng ta làm.
Nghĩ lại, nàng ta là muốn nhất tiễn song điêu. Vừa có thể trừ bỏ Đức Phi lại có thể thanh minh cho bản thân mình. Nàng ta nhất định là đã để lại thứ gì đó trên người người khác.
Kết quả hoàng thượng cũng không phải là đứa ngốc.
Căn bản không cho nàng ta cơ hội giải thích đã đày nàng ta vào lãnh cung.
Tuy là như thế, nhưng Liên gia vẫn tin tưởng Liên Tú Vân, cho rằng trong mấy người có một kẻ là "Hung thủ". Mà trong những người này lại bao gồm Thẩm Tịch Nguyệt.
Thẩm Tịch Nguyệt đối với lối suy nghĩ của Liên gia chỉ im lặng. Lại nghĩ đến Nhị gia của Liên gia và Bạch Tiểu Điệp thông gian. Nhà này thật đúng là cực phẩm xuất hiện lớp lớp.P1nn1-l3quyd0n
Đã có lúc, nàng ngưỡng mộ Liên Tú Vân tài hoa và thường qua lại với nàng ta, nhưng hôm nay thì không.
Tài hoa hơn nữa thì thế nào.
Lại nói hôm nay, nàng ta thật đúng là không có đạt được hiệu quả như mong muốn. Thẩm Tịch Nguyệt cười đủ rồi, trực giác của bản thân quả nhiên rất đúng. Liền Tú Vân hôm nay thật đúng là không thành công.
Không biết tại sao, nhìn trạng thái của Tuệ Từ cung hôm nay, nàng đã cảm thấy Liên Tú Vân này chưa chắc đã thành công. Không ngờ lại bị nàng đoán đúng.
Chủ điện Sương Mai điện.
An tiệp dư dựa trên tháp quý phi, trong phòng mùi thơm lượn lờ, nàng ta thưởng thức trà trong tay.
Thất Xảo đứng phía sau quạt cho nàng ta.
Hai người đang đang nói chuyện phiếm.
"Chủ tử, mới vừa rồi Tiểu Toa Tử qua bên Thẩm thường tại kia thăm dò đã quay lại, nói là tâm tình nàng ta rất tốt, ý cười đầy phòng."
An tiệp dư có chút khinh bỉ: "Đúng là một con hồ li quyến rũ."
Thất Xảo nghe chủ tử nói như vậy, con ngươi quay vòng, hạ thấp giọng: "Vị chủ nhân kia, có cần hay không?" Nàng ta làm một động tác tay, ý là đi diệt trừ nàng.
An tiệp dư trợn mắt nhìn Thất Xảo một cái, nha hoàn này, càng ngày càng vô dụng. Sao lại có thể đưa ra cái chủ ý ngu ngốc như vậy.
"Thất Xảo, trong cung này lúc nào thì đến phiên chúng ta làm cái này? Ngươi xem Đức Phi và Hiền Phi cai quản hậu cung như thế nào, họ dám để cho một người mất tích không ký do sao? Bổn cung thấy ngươi sống sung sướиɠ quá nhiều, ngược lại không hiểu chuyện."
Thất Xảo cẩn thận suy nghĩ, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, hiểu rõ ra, đừng nói Hoàng thượng có quản chuyện hậu cung hay không, ngay cả Thái Hậu, cũng không tha cho phép có người giẫm lên uy nghiêm trong hậu cung của bà, các cung này đều có người của Thái Hậu, mà Thái Hậu đối với tú nữ lần này cũng coi là nhìn trúng.
Nếu hôm nay các nàng đui mù đi thu thập Thẩm thường tại này, nói không chừng bước kế tiếp sẽ trở thành đối tượng để người để người khác dọn dẹp.
An tiệp dư nhấp ly trà: "Chúng ta không thể làm lưỡi dao sắc bén trong tay người khác. Thẩm thường tại này ta thấy, cũng không phải là một người trầm tĩnh, tiếp tục quan sát thôi."
Thất Xảo là tâm phúc của An tiệp dư, dĩ nhiên là luôn suy nghĩ cho An tiệp dư, An tiệp dư hiểu điểm này, không nói thêm gì nữa, khẽ chỉ điểm: "Nói cho người của chúng ta, phải để mắt tới Thẩm thường tại này."
"Nô tỳ hiểu rồi. Chủ tử, nô tỳ thấy, Thẩm Thường này có tâm tư rất lớn, hôm nay nàng ta và Lệ Tần ăn mặc khoa trương. Chúng ta nếu như không sớm đề phòng, một khi nàng nhận được ân sủng......" Thất Xảo vẫn lo lắng.
"Hồ đồ! Nữ nhân vào cung, nào có ai không muốn nhận được cưng chiều một bước lên trời. Mặt ngoài thì dịu dàng và lương thiện, chưa chắc trong lòng đã nghĩ như vậy, cắn người không gọi là chó. Những người giữ đúng bổn phận, mới nên cẩn thận." An tiệp dư dầu gì cũng trong cung này tranh đấu nhiều năm, đâu có cái gì là không hiểu.
Thất Xảo khéo léo đáp vâng.
An tiệp dư để ly trà xuống, ý bảo Thất Xảo cho hạ nhân lui xuống, Thất Xảo quơ tay, mang mấy người ra ngoài, chỉ để một mình chủ tử nghỉ ở trong phòng. An tiệp dư nằm ở đó, lẳng lặng suy nghĩ.
Mặc kệ An tiệp dư bên kia muốn như thế nào, bên này Tịch Nguyệt trái lại đang cân nhắc bước tiếp theo của kế hoạch.
Thái Hậu có chỉ, bà lớn tuổi rồi, cũng không có tinh thần ứng phó các nàng thỉnh an, việc thỉnh an này không cần làm mỗi ngày, chỉ mồng một và mười lăm là được rồi. Kể từ đó ngược lại cho các nàng rất nhiều thời gian nhàn rỗi.
Nhắc tới Thái Hậu cũng không phải là người đơn giản. Năm đó có thể từ một thứ nữ nho nhỏ cho tới địa vị Hoàng quý phi hôm nay, hơn nữa khiến cho nhị hoàng tử của bà vừa ra đời lập tức được lập làm thái tử, tâm tư có thể nghĩ là biết. Hôm nay mặc dù tự cho là lớn tuổi, nhưng dù sao cũng hơn 40 tuổi, lão lại từ đâu mà đến, Tịch Nguyệt lại biết, cho dù là mười năm sau, Thái Hậu này vẫn yên lành ở Tuệ Từ cung như cũ.
Mọi thứ trong cung này, nàng hiểu rõ vô cùng.
Về phần Hoàng Thượng, Tịch Nguyệt hoàn toàn không dám xem thường, lời nói, tình cảm của Hoàng Thượng, chẳng qua là dùng tình cảm để trở thành một loại thủ đoạn lôi kéo lòng người, chuyện trong triều dính dáng quá sâu đến hậu cung.
Nếu không có gia thế hiển hách có thể để cho Hoàng Thượng đại nhân lợi dụng, như vậy nàng cũng chỉ có thể dựa vào bản thân. Đêm qua Hoàng Thượng sủng hạnh Phó Sung Nghi, nghĩ đến, tối nay nên là Lệ Tần rồi.
Nhưng xem diễn xuất hôm nay của nàng ta, chắc hẳn cũng đã bị Hoàng Thượng biết được, cũng không biết, cách ăn mặc của bản thân có chỗ hữu dụng hay không.
Không thể làm người để Hoàng Thượng lợi dụng, vậy nàng liền làm người giúp Hoàng Thượng giải trí vậy.
Lần đầu đi qua cung đình, may là nàng lúc trước đã có mười năm kinh nghiệm, nhưng cuối cùng đều là nhất thời, nàng vẫn phải suy nghĩ cẩn thận lại. Điệu bộ hôm nay của nàng sợ là đã làm nhiều người không thích rồi.
An Tiệp Dư chưa từng nói quá nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là nàng ta không buồn bực.
Lúc trước khi trong cung chỉ có tám vị phi tần, Hoàng Đế dĩ nhiên là ân huệ cùng hưởng, nhưng hôm nay lại thêm nhiều người như vậy, nghĩ lại, thăng bằng vốn có sẽ bị phá vỡ.
Tịch Nguyệt tự mình ngồi một lát, sai Cẩm Tâm rót một ly trà nóng, chậm rãi uống. Tuy là đầu thu nóng vô cùng, nhưng nàng cũng không thích lạnh, từ trước đã không thích, xem sách thuốc, biết được điều này không tốt cho nữ tử sau đó không hề chạm vào.
Chỉ trong chốc lát, liền nghe thấy tiếng bước chân huyên náo bên ngoài.
Dáng vẻ của Cẩm Tâm và Hạnh Nhi cũng có chút vui mừng.
Tịch Nguyệt thấy hai người như thế, tâm tình có chút không yên.
Hai người đều khẽ chào: "Bẩm chủ tử, Hỉ tổng quản bên cạnh Hoàng Thượng đã đến."
Quả nhiên, đại tổng quản Lai Hỉ bên cạnh Hoàng Thượng dẫn theo mấy tiểu thái giám đã vào đến đại sảnh.
Tịnh Nguyệt chỉnh trang lại toàn thân, nở nụ cười xinh đẹp mang theo khăn đi ra ngoài.
"Nô tài thỉnh an Thẩm thường tại." Lai Hỉ cùng mấy tiểu thái giám thỉnh an, đây là người nào, so với phi tần thì thái giám nội thị này còn được Hoàng Thượng tín nhiệm hơn. Cho nên Tịnh Nguyệt cũng tỏ ra ôn hòa thân thiết.
"Hoàng Thượng có chỉ, tối nay tuyên Thẩm thường tại đến Tuyên Minh điện thị tẩm. Thẩm thường tại sớm chuẩn bị đi ạ." Trên mặt Lai Hỉ không hề lộ ra vẻ tốt hay xấu, nhưng giọng nói thì lại rất ôn hòa. Thật ra thì Hoàng Thượng chọn vị Thẩm thường tại này, cũng khiến cho Lai Hỉ có chút giật mình, nhưng từ nhỏ đã theo bên cạnh Cảnh Đế, tất nhiên ông sẽ không để lộ quá nhiều cảm xúc của mình, sẽ không lắm mồm. Nghĩ đến vị Thẩm thường tại này có thể rút được đầu thẻ, cũng không phải là nhân vật đơn giản như bề ngoài.
Thẩm Tịch Nguyệt cười ha ha cảm tạ Lai Hỉ, Cẩm Tâm hiểu chuyện đưa ra một bao tiền lì xì, cái này Lai Hỉ cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy, sau khi tạ ơn thì theo quy củ rời đi.
Người khác không hiểu, nhưng Tịnh Nguyệt sao có thể không hiểu, cho dù là đại thái giám tổng quản nội thị Lai Hỉ, hay là thái giám phó tổng quản Lai Phúc, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Cảnh Đế, có quan hệ không hề tầm thường.
Người như vậy không phải ai cũng có thể dễ dàng thu mua. Người như bọn họ đã quen nhìn thấy kim ngân trong cung, nếu ông ta thiên ân vạn tạ mới khiến Tịnh Nguyệt phải sợ!
Biết chủ tử của mình được Hoàng thượng nhìn trúng, tất cả mọi người trong Lục Phúc điện đều vui sướиɠ.
Từ xưa tới nay trong cung chính là như vậy, nâng cao đạp thấp, nếu như chủ tử của mình không được sủng ái, làm hạ nhân đi đến đâu cũng sẽ không dễ sống. Không nghĩ tới vị chủ nhân này tuy không nổi trội trong nhóm nương nương, nhưng lại có thể một bước lên mây.
Lúc này mọi người trái lại không để ý đến sự thật Phó Cẩn Dao đã thị tẩm trước đó. Nghĩ đến cũng đúng, Phó Cẩn Dao này và Hoàng Thượng là có quan hệ gì, cũng có thân phận gì, các nàng sao có thể sánh bằng.
Nhưng Thẩm Tịch Nguyệt này lại không như vậy, luận về gia thế, nàng cũng không hề xuất chúng, luận tài hoa cũng chẳng hề có danh tiếng, bàn về dung mạo thì không bằng mỹ nữ đệ nhất Kinh Thành.
Lần này làm cho người ta mở rộng tầm mắt.