Chương 5

Nhưng mà, sinh hoạt bình đạm cũng không tiếp tục được bao lâu, có lẽ là do vận mệnh đùa giỡn đi.

Vì chúc mừng sinh nhật của Tiểu Nhân Ngư —— cũng chính là ngày định ra sau khi cậu được Tiểu Ngư Phu nhặt về, hắn đặc biệt đến trấn trên chọn quà trong tiệm trang sức. Tuy rằng Tiểu Nhân Ngư ở trong biển trân châu gì đó rất nhiều, nhưng Tiểu Ngư Phu đã giấu hết đi rồi, ngày thường hắn vẫn dùng bắt cá lấy tiền để mua đồ.

Trong lòng nghĩ con gái đều thích đồ vật lóe sáng đi, Tiểu Ngư Phu tích góp tiền thật lâu, đứng trước tủ kính thủy tinh do dự rất nhiều, mới quyết định bước vào trong tiệm. Cuối cùng hắn nhìn trúng một cái vòng cổ nhỏ màu bạc, mặt dây được khảm một viên đá ôliu, tựa như màu sắc trong mắt Tiểu Nhân Ngư.

Thời điểm định thanh toán, bên cạnh vang lên giọng nữ sắc nhọn, cứng rắn đoạt vòng cổ của hắn. Hắn tức giận nhìn qua, nguyên lai là con gái của trưởng trấn, so với hắn lớn hơn vài tuổi, lớn lên nhỏ xinh lại bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, sau lưng có một đống người hầu. Chờ thấy rõ diện mạo Tiểu Ngư Phu, đôi mắt hẹp dài híp lại một chút, ngay sau đó bị quạt che khuất, ánh mắt lộ ra lại đổi thành thèm thuồng.

Tiểu Ngư Phu cảm thấy ánh mắt lộ ra kia có vẻ kỳ quái nên cả người không được tự nhiên, cũng không có ý tranh đoạt cùng Đại Tiểu Thư này, nuốt xuống ác ngôn ác ngữ trong miệng xoay người rời đi. Đại Tiểu Thư bên kia nhìn từ trên xuống dưới nam nhân trẻ tuổi trước mắt, hận không thể đưa tay vuốt ve làn da màu lúa mạch cùng thân thể cường tráng, hơn nữa người này không phải loại người hạ đẳng bộ dạng thô bỉ, mặt mày có thể nói là anh tuấn.

Tại đây ả gặp được tình nhân, cũng là mặt hàng cực thượng đẳng.

Thân phận thấp kém càng tốt dễ khống chế.

Mở miệng gọi lại Tiểu Ngư Phu sắp bước ra cửa, Đại Tiểu Thư phất tay để người đem vòng cổ gói lại, sau đó nhận lấy cầm trên tay, lả lướt thướt tha đi đến. Tiểu Ngư Phu hồ nghi mà nhìn cái hộp nhỏ được đưa qua, sau lui lại vài bước, mùi nước hoa nồng nặc luẩn quẩn quanh mũi, khiến cho hắn muốn ho khan.

Đại Tiểu Thư thấy hắn có hành động kháng cự, cũng không dây dưa nữa, dù sao trước mặt công chúng, vẫn phải bận tâm đến thanh danh của mình. Cũng không nói gì nhiều, dứt khoát đem cái hộp nhét vào trong tay Tiểu Ngư Phu, dẫn theo bọn người hầu lướt qua hắn đi ra ngoài. Cho dù đồ vật trong tay của Tiểu Ngư Phu cho người yêu hay vợ, ả cũng có tự tin, có thể làm cho hắn quỳ dưới váy của mình.....

Tiểu Ngư Phu lấy cũng không được, bỏ cũng không xong, chủ tiệm cũng không muốn có chuyện, cầu hắn nhanh chóng rời đi. Mắt thấy thời gian không còn sớm, sợ Tiểu Nhân Ngư ở nhà sốt ruột chờ, hắn đành vội vã ngồi xe bò trở về.

Buổi tối đem quà lấy ra, Tiểu Nhân Ngư quả thực cực kỳ vui vẻ, tự động tự giác cúi đầu, để hắn giúp cậu đeo vòng vào cổ. Chờ đá quý dưới ánh trăng lóe ra ánh sáng nhạt, đôi mắt của Tiểu Nhân Ngư phảng phất cũng tỏa sáng, đều là màu ôliu thanh thấu. Tiểu nhân Ngư ngồi bên cạnh hồ xem cậu chơi nước, cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, những chuyện phiền lòng trải qua hôm nay, ném sau đầu tính sau.

A, thật đáng yêu.



Kết quả, phiền toái chung quy vẫn là phiền toái. Qua vài ngày bình tĩnh, lại có người đến cửa, nói là người hầu của một gia đình, theo mệnh lệnh của Đại Tiểu Thư đến mời Tiểu Ngư Phu dự tiệc. Một kẻ có tiền có thế như Đại Tiểu Thư, làm thế nào lại vô duyên vô cớ muốn kéo lên quan hệ với người hạ đẳng? Trực giác Tiểu Ngư Phu mách bảo sau lưng có ý đồ gây rối, quả quyết cự tuyệt, kiềm chế bực bội trong lòng, đem người mời ra cửa.

Vài ngày sau nữa, không ngừng có người đến cửa, khi thì lấy tiền tài dụ hoặc, khi lại quyền thế cưỡng bức, còn kém trực tiếp nói ra muốn Tiểu Ngư Phu làʍ t̠ìиɦ nhân của Đại Tiểu Thư. Đừng nói Tiểu Ngư Phu đối với tình tình ái ái cảm thấy căn bản không có hứng thú, sau khi nuôi Tiểu Nhân Ngư căn bản càng né xa ba thước đối với người khác, ngoại trừ mẹ, Tiểu Nhân Ngư còn có thẩm thẩm nhà hàng xóm, hắn chưa từng tiếp cận với nữ nhân nào khác, càng đừng nói phải làʍ t̠ìиɦ nhân của ai đó, quả thực rất vớ vẩn.

Tình yêu chân thành tha thiết sinh tử không rời của cha mẹ còn lưu lại sâu trong đáy lòng hắn, cho dù bản thân mình không định tìm bạn đời, nhưng nhìn người khác đối đãi với cảm tình tùy tiện như thế, Tiểu Ngư Phu chỉ cảm thấy ghê tởm. Tiểu Nhân Ngư tựa hồ cũng ý thức được gì đó, càng trở nên dính người, sợ Tiểu Ngư Phu rời khỏi tầm mắt cậu quá lâu.

May mắn không bao lâu sau, nghe mọi người tụ tập ở cửa thôn nói chuyện phiếm, Đại Tiểu Thư kia tựa hồ sắp đính hôn, do chuyện này nên không rảnh để ý đến Tiểu Ngư Phu bên này, lại càng không phái người đến cửa. Tiểu Ngư Phu tất nhiên mừng rỡ thanh tĩnh, chỉ là lưu lại một vấn đề, chính là lúc trước Tiểu Nhân Ngư nghe trộm được vài câu, đuổi theo hắn hỏi thích là gì.

Tiểu Ngư Phu trầm ngâm một lát, giải thích cho cậu hiểu là quan hệ bạn đời của nhân loại, là tình cảm sinh ra giữa hai người thân mật nhất. Nói xong, Tiểu Nhân Ngư chỉ chỉ ngón tay, một bộ bừng tỉnh đại ngộ đáp: "Em biết, em thích ca ca!" Tiểu Ngư Phu tâm rung động, nhưng vẫn vỗ vỗ đầu cậu: "Không phải, anh nói chính là cái thích giữa bạn đời, khác với cái này." Tiểu Nhân Ngư rũ mắt, cái đuôi vẫy vẫy với biên độ nhỏ, hiện ra bộ dáng không tán đồng: "Chính là thích."

Thẳng đến trước khi ngủ, Tiểu Nhân Ngư cũng chưa thò qua như thường lệ, ngược lại co ở trong góc đưa lưng về phía hắn không chịu quay đầu lại. Tiểu Ngư Phu biết cậu đang dỗi, cũng rất bất đắc dĩ, đành nói câu ngủ ngon rồi về phòng mình. Nằm trên giường, thật lâu không thể ngủ được, bên tai còn quanh quẩn câu "thích" như chém đinh chặt sắt kia của Tiểu Nhân Ngư, Tiểu Ngư Phu tâm thần không yên, trằn trọc.

Rốt cuộc tự khi nào cảm tình trong lòng lại biến tính?

Rõ ràng…… Đó là người hắn xem như thân nhân duy nhất, nho nhỏ một bé, trước sau kiêm luôn bạn hắn. Huống chi, nhìn bên ngoài Tiểu Nhân Ngư vẫn còn ngây ngô, mặc dù cậu nỗ lực cường điệu tuổi của mình lớn hơn không ít so với Tiểu Ngư Phu, ít nhất đã thành niên ở tiêu chuẩn nhân loại, nhưng không có chút thuyết phục nào nên vẫn bị bắt gọi anh trai. Đối với một đứa nhóc ngây thơ ôm loại cảm xúc dơ bẩn này, việc này so với Đại Tiểu Thư kia có gì khác?

Nhưng trong đáy lòng vẫn luôn thanh âm nói với hắn: Phải, cậu cũng thích cậu ấy, là cái loại thích giữa bạn đời.

Không muốn, Tiểu Ngư Phu đem mình vùi vào trong chăn, nhắm chặt con mắt. Dù sao người cùng nhân ngư khác nhau, có lẽ một ngày nào đó hắn chết, Tiểu Nhân Ngư có thể còn sống một thời gian rất lâu, ở trong biển sẽ gặp được đồng loại của cậu. Khi đó thời gian trôi đi, cậu làm thế nào có thể nhớ đến lữ khách qua đường như mình. Hiện tại rất tốt, dùng toàn khả năng của hắn để bảo hộ Tiểu Nhân Ngư, làm bạn đến phút cuối của sinh mệnh, có lẽ sẽ có một ngày nào đó Tiểu Nhân Ngư trưởng thành, chán ghét, rồi sớm rời khỏi hắn.

Khi đó một mình một người, tựa như trước đây.

Có gì không được?