Trên núi Thần Toán Các nhân số ít ỏi. Phần lớn tu sĩ an tĩnh ở trong viện mình tu luyện, chỉ có người của các nghiệp vụ trong Kinh vụ Các (*) qua lại mới tạo ra chút nhân khí.
(*) vụ quản lý kinh doanh, buôn bán.
Sư tỷ Cốc Tắc Minh dẫn Tinh Biến đi qua đủ các sân viện lớn lớn nhỏ nhỏ, đi vào Kinh vụ Các, từ cửa sau đi vào một khu rừng trúc.
Lòng vòng trong rừng trúc một lúc, tầm nhìn bỗng trống trải.
“Kính chào Hồ trưởng lão.” Sư tỷ nhỏ giọng, “Phiền ngài mở kết giới một lúc.”
Một con hồ ly đỏ như lửa ôm đuôi ngủ trên thảng y (*), say bất tỉnh nhân sự.
(*) là cái ghế gỗ dài dài để nằm xem TV ấy :v
“Ta trở về từ vực Vô tận, tiện đường đi một chuyến tới Kính Hoa Thuỷ Nguyệt.” Sư tỷ dâng một cái hồ lô lên.
“Chỉ có ngươi chu đáo!” Hồ ly vèo một cái từ trên thảng vọt tới, hai móng vuốt nắm chặt hồ lô.
Nó mở hồ lô ra ngửi ngửi, nấc cục một cái thỏa mãn: “A… Cái hương vị khiến người ta thương nhớ.”
Tinh Biến cụp mi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong nháy mắt, y cảm giác được một tia ma khí lộ ra trên người hồ ly này.
“Đi thôi đi thôi.” Hồ ly quơ đuôi, mở kết giới.
Tinh Biến đi theo sư tỷ Cốc Tắc Minh vào kết giới.
Trong nháy mắt, tiếng người huyên náo.
“Đám tu sĩ này đánh nhau cũng chẳng thèm ngó trước sau! Lũ quét lớn như vậy lại có một nhóm dân chạy nạn, khẩn cấp điều mấy thớt phi mã từ nơi khác tới…”
“Lương thực cứu tế đưa sang bên này trước đã! Nói nhảm, đương nhiên là trên danh nghĩa cửa hàng linh ngân, từ trạm phi mã ngươi định đưa cỏ à?!”
“Con khổng tước chết tiệt kia lại lắm yêu cầu như thế, ta thấy rút lông đuôi nó ra cho nó làm tổ là được rồi!”
“Có người muốn mua tình báo về la bàn Thần Cơ Môn! Ai biết tình báo đâu tình báo đâu! Chào giá bao nhiêu đây?”
Rất nhiều tu sĩ vội vàng tới lui, bận rộn náo nhiệt. Thi thoảng có người chào hỏi sư tỷ một hai câu, nhưng không ai để ý Tinh Biến bên cạnh chưa hề che giấu một thân ma khí.
“Ngươi hẳn đã nghe qua Hồ trưởng lão.” Sư tỷ vừa đi vừa nói chuyện, “Lưỡng Diện hồ, ngàn năm trước bị đuổi ra khỏi Kính Hoa Thuỷ Nguyệt, đành chán nản mà dạo quanh nhân gian, lăn lộn thành đầu bài mấy cái thanh lâu, một lần bị tổ sư Các ta Diệu Cơ Tử gặp được, mang ông lên trên núi.”
Tinh Biến không nói gì.
“Nói vậy ngươi đã từ chỗ Minh Nhi biết một ít chuyện về Diệu Cơ Tử.” Sư tỷ mang Tinh Biến đi xuyên đám tu sĩ bận rộn, mở ra một cánh cửa, “Hẳn là cũng biết chuyện Thiên Kiếp. Thực tế, người mà vị ma tu phi thăng kia lưu luyến, chính là Diệu Cơ Tử.”
Bước chân Tinh Biến dừng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngoài cửa là một đám lông bồ câu lộn xộn, bay khắp không trung hỗn loạn, lúc lên lúc xuống, mơ hồ có dấu hiệu của trận pháp.
“Diệu Cơ Tử có năng lực tính trời bói đất, phạm vi tinh chuẩn mà sâu rộng, chúng ta không theo kịp. Trước khi nàng quy tiên, đã làm trận pháp này vì đời sau như chúng ta.” Sư tỷ tự thuật đâu ra đó, “Lấy Linh Cáp năm đó làm mắt trận, trận này có thể tính vạn chuyện thiên hạ, nhưng hao tổn rất nhiều, không thể tuỳ tiện sử dụng.”
“Nhưng, nói tài phú lớn nhất Diệu Cơ Tử để lại, phải là nàng đã để ‘Linh Cáp đưa thư’ trở thành một trong những thuật pháp tu sĩ Cửu Châu phải biết. Thực ra, nơi này là trạm trung chuyển của tất cả Linh Cáp đưa thư, hiện giờ nguồn tình báo ‘Diệu Cơ Tử’ của chúng ta kinh doanh, phần lớn là từ nơi này.”
Tinh Biến đã nhận ra dụng ý lời này của sư tỷ, nhìn về phía nàng.
“Đúng vậy,” sư tỷ gật đầu, “Bản thể Linh Cáp vẫn luôn ở đây cung cấp năng lượng, chúng ta chỉ giúp hắn tạo một phân thân để hắn đi ra ngoài thể nghiệm thế giới bên ngoài mà thôi.”
“Động não một chút cũng nghĩ ra được tu vi Linh Cáp ngàn năm không thể chỉ có một chút như Minh Nhi vậy. Ta cứ tưởng nó có thể ý thức được bản thân nó cũng không thật sự chết đi…” Sư tỷ thở dài, “Còn tự khiến mình ủy uỷ khuất khuất, thật sự là không nỡ nhìn.”
Tinh Biến: “…”
Sư tỷ nhẹ nhàng chạm tới một sợi lông bồ câu đang rơi xuống.
Lông bồ câu vỡ thành những sợi mỏng, tạo thành một hình ảnh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Hôm nay tới trễ công khóa gấp đôi.” Một con bồ câu đứng trên cành cây, cúi đầu nói với đám bồ câu nhỏ bên dưới.
“A… Sư huynh huynh đừng làm quá, rõ ràng năm đó huynh có bao giờ tới đúng giờ đâu.”
“Ta mặc kệ,” bồ câu nọ run cánh, “Dù sao bây giờ ta không đến muộn.”
“Để tránh ngoài ý muốn, nó hẳn là không bao giờ rời đi Thần Toán Các nữa.” Sư tỷ nói, “Ta nghĩ, cũng phải cho nó tìm vài việc để làm, đừng để nó nhàm chán.”
Tinh Biến chăm chú nhìn hình ảnh từ những sợi lông bồ câu mỏng tạo thành, nhướng mày nói: “Hắn nhìn qua, cũng không thiếu việc để làm nhỉ.”
“Đó chính là chuyện ngươi cần tự mình đi xác nhận.” Sư tỷ cười một cái.
Hình ảnh dần tiêu tán, một sợi lông bồ câu chậm rãi rơi xuống, dừng trên một bia đá.
Trên bia đá ghi hai chữ lớn, là tên huý Diệu Cơ Tử ——
—— Google.
Tác giả có lời muốn nói: Hết truyện.
—————————-