Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kỹ Sư Có Bánh Răng Là Vợ Bác Sĩ

Chương 5: Em Muốn Đi Cùng Anh

« Chương Trước
{Tossakan}

Nhóm sinh viên năm nhất của khoa Kỹ thuật đang tập trung ở hội trường của khoa. Tiếng của P’Bar lớn tới mức làm hai tai tôi ong lên, nhưng đám sinh viên vẫn ngồi im không nhúc nhích, hai tay ôm trên đầu.

P’Bar không quát mắng đàn em nhiều, anh chỉ im lặng đi lại xung quanh. Đàn anh trong nhóm giáo dục đã la hét tới khàn giọng. Mọi người nghĩ mấy sinh viên mới này dám trả lời lại hay sao? Khi thấy mấy người khác cười cười, tôi đã nghĩ như vậy.

“N’Gun...” – Tôi nhớ đàn anh này tên Lee, à không, P’Bar gọi là Tee. Đàn anh đưa chai nước có ga màu hồng cho tôi.

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn ạ.”

Tôi ngồi đợi trong phòng nhỏ, nơi để nước uống và đồ dùng y tế. Đàn anh năm hai, P’Mo cũng có mặt. Sinh viên năm ba đều mặc áo workshop, đều có công việc riêng của mình, hoặc chỉ ngồi nhìn nhóm đàn anh giáo dục thôi. Tôi cũng không nói chuyện với ai trong số họ. Một số người tôi biết đều đang bận.

“Nói thật nhé, tao sợ P’Bar sẽ xỉu mất. Người thì đông, ngột ngạt. Vất vả thật chứ.” – P’Mo than thở.

“Hình như đàn anh giáo dục đi họp cổ động gắt lắm phải không ạ?”

“Ôi, gắt dữ lắm. Hồi học năm nhất muốn văng máu trong mắt luôn ấy chứ.” – P’Lee trả lời thay.

“Nhiều người hơn bên khoa Y luôn đó P’.”

“Thì đó, người thì đông, chen chúc, ngột ngạt. Yiwaa với Pan không có ở đây. Bình thường hai đứa nó sẽ dặn vài nhóc năm hai chuẩn bị nước với đồ ăn nhẹ.”

“Các chị đi đâu rồi ạ?”

“Đi chọn đàn em tham gia cuộc thi Trăng Sao đó. Vee cũng vậy.” – P’Lee vừa ăn vặt vừa hỏi: “Bên khoa Y đã tuyển chọn xong xuôi chưa?”

“Chọn rồi ạ.”

“Vậy ai là Nam khôi? Em hay Beam?”

“Em ạ. Thằng Beam nó không chịu.”

Lúc đầu mọi người trong khoa cũng phân vân khi chọn tôi hay thằng Beam, bởi vì nghe nói tôi đang theo đuổi P’Bar, sợ rằng số phiếu bình chọn sẽ giảm đi. Nhưng thằng quỷ Beam nói không cần chú ý mấy chuyện linh tinh, cần gì phải tốn thời gian bắt nó makeup rồi tập thoại đủ thứ nữa. Mặc dù tôi cũng không thích tham gia mấy cuộc thi này, nhưng không cách nào bỏ trốn được.

“Ơ, vậy hả? Nói thật nhé, nếu N’Beam chịu, thì em cũng được chọn chắc rồi. Đẹp trai tới như vậy. Anh ủng hộ em bằng cả trái tim đó nha, N’Gun.”

“Cảm ơn ạ...”

-------------

Tôi nói chuyện với P’Lee khá lâu. Lúc đầu chỉ có hai người chúng tôi nói chuyện với nhau. Sau đấy có thêm mấy người bạn năm ba của P’Lee và mấy đàn anh năm hai nữa. Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau cho tới giờ giải lao. Lúc ấy P’Bar mới bước vào và ngồi thụp xuống đất. Tôi mỉm cười, đi tới trước mặt anh ấy.

“Anh mệt lắm hả?” - Tôi ngồi xuống bên cạnh người sắp lăn ra sàn và hỏi.

“Ừm.” – Anh ấy mệt mỏi nhắm mắt: “Nước.”

Tôi bèn đi tới chỗ mấy người năm hai xin chai nước. Một đàn chị thấy vậy mỉm cười mờ ám, khiến tôi ngượng ngùng.

“Anh uống một chút cho đỡ mệt.”

“Tao không lười đâu, nhưng cảm ơn lòng tốt của mày.” – Nếu tôi không cúp tiết học ngày hôm nay thì không thể ngồi nói chuyện với anh ấy như vậy rồi.

“Môi anh tái nhợt rồi kìa.”

“Son dưỡng môi ở chỗ Yiwaa rồi.” – Sao tự nhiên tôi nói tới vấn đề này nhỉ, nhưng rồi cũng không nói gì, lục trong túi quần lấy thỏi son dưỡng của mình.

“Mày cũng đem theo nữa hả?”- Anh ấy hỏi tôi, cũng không cầm tới thỏi son.

“Ừm, môi em hay bị khô. Anh lấy dùng đi.” – Tôi lén dúi thỏi son vào tay người ngồi cạnh.

Lạ ghê, người bên cạnh tôi, dáng người gầy nhỏ, nhưng môi thật đầy, thật mọng. Anh ấy thoa son xong liền trả lại. Tôi không vội cất vào túi, mà mở nắp tự thoa cho mình, còn liếʍ môi nhìn.

“Cái thằng này…”

“Đúng lúc môi của em cũng khô.” – Tôi nhẹ nhàng nói, nhìn khuôn mặt tái nhợt bên cạnh, có gì đó lạ lạ, nhưng không nói nhiều.

Anh ấy đúng là đáng yêu muốn chết.

“Bar, mày ngưng quyến rũ thằng bác sĩ được rồi. Ra ngoài tiếp tục đi.” – P’Pound lớn tiếng.

“Tao không có quyến rũ.” – P’Bar hét lại.

“Em quyến rũ anh ấy đó ạ.”

“Hời~~~”

Tôi mới nói xong liền nghe tiếng kêu của vài người. Mà người bên cạnh tôi thì mặt đỏ bừng, tức giận trừng mắt với tôi.

“Tao ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng mày đó thằng Tee.” – P’Bar nói rồi đứng dậy.

“Đừng có đánh trống lảng bạn ơi.” – P’Tee đi về phía chúng tôi.

“Không có Yiwaa thì còn mày nữa đấy.” – Anh nói và chỉ vào mặt P’Lee.

“Tao với Yiwaa đứng chung một thuyền nhé. Mục đích của bọn tao là chiếm được trái tim của N’Gun.” – P’Lee nói và nở nụ cười ngọt ngào với tôi. Nhưng chờ đã, mục đích đó thật kì lạ. Tôi đang theo đuổi P’Bar mà, đúng không?

“Mục tiêu của mày là Tossakan hay Hanuman* hả? Đi xem đàn em đi kìa. Mày đang nhìn gì vậy?” – Câu đầu tiên là P’Bar nói với P’Lee. Câu sau là nói với những người bạn còn lại.

Giống như đang cố đánh trống lảng vậy đó.

-----------------

*Hanuman (tiếng Phạn: हनुमान्, IAST: Hanumān, tiếng Miến Điện: ဟာနုမန်, phát âm [hànṵmàɴ], tiếng Indonesia: Hanoman, tiếng Java: Anoman, tiếng Thái: หนุมาน, tiếng Lào: Hunlaman, tiếng Mã Lai: Andoman, tiếng Tamil: அனுமன்)[1] là một nhân vật dạng khỉ trong thần thoại Hindu được kể lại trong sử thi Ramayana. Trong sử thi, Hanuman đã giúp đỡ cho người anh hùng Rama trong cuộc chiến chống lại vua quỷ Ravana. (Theo wikipedia)*



-----------------

Tầm ba rưỡi lớp cổ động mới kết thúc. P’Pan và P’Dare thở hồng hộc, ngồi luôn trên sàn nhà, chẳng quan tâm đám sinh viên năm nhất nhìn thấy. P’Bar tới ngồi cạnh tôi. Một số người gục đầu xuống cánh tay như thể họ đang ngủ. Vậy nên tôi cũng gục mặt xuống bàn và gối đầu lên cánh tay sau đó quay mặt về phía đàn anh.

“P’Bar, để em đưa anh về.” – Tôi nói sau khi nhìn anh ấy một lúc lâu. Nhìn tới nhóm đàn anh đều một bộ dáng mệt mỏi thu dọn đồ đạc.

“Không cần đâu. Giờ tao đi tiếp với thằng Pound.”

Hử? Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải anh ấy đang rất mệt rồi à?

“Anh nổi không?”

“Mày khinh thường tao hả?” – Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, hơi choáng váng.

“Không có. Nhưng anh gào thét nãy giờ cũng mệt sẵn rồi, em còn sợ anh ngất xỉu.”

“Tao là con trai. Tao không có yếu đuối tới mức đó.” – Chàng trai nhỏ nhắn cố gắng tranh luận.

“Không muốn cho đi gì hết. Nhưng cũng không cản được phải không?” – Tôi nói và nhìn vào mắt anh.

“….”

“….”

“Mày đi cùng tao luôn không?” – Anh hỏi. Tôi nhíu mày suy nghĩ.

Tôi không quá thích mấy nơi đó. Cảm giác khá hỗn loạn và khó chịu. Nếu rủ tụi thằng Beam được không nhỉ? Vì anh nó là chủ quán rượu mà.

“Đi ạ…” – Tôi nói nhỏ trong khi anh ấy nhướng mày hỏi lại.

“Nhưng ngày mai mày có giờ học sáng sớm mà, không phải sao?” – Tôi không nghĩ là anh ấy lại nhớ rõ việc này. Như vậy là anh ấy cũng quan tâm tới tôi đúng không?

“Sớm hơn anh có một tiếng thôi.”

“Ngày mai tao học buổi chiều. Không cần phải đi đâu. Tụi tao về khuya.” – Anh ấy nói và ngồi dậy.

“Em đi được...”

“…”

“Thật đó.”

“…”

“Em muốn đi với anh.”

“…”

“Ờ, ờ. Đi thì đi.”

“Vâng!”

---------------------

Ánh đèn quán bar nhấp nháy, tiếng nhạc ồn ào, ngoài phía sàn nhảy cũng tụ tập kha khá người. Người đi chơi một mình, người tụ tập với bạn.

Tôi là người không đến một mình.

“Sao nào, bác sĩ có từng tới mấy chỗ như này chưa?” - P’Pound rót rượu cho tôi.

“Có từng đến rồi P’. Nhưng không thường xuyên.” – Tôi cẩn thận nhấp ngụm rượu, để vị đắng của rượu trôi chậm rãi qua cổ họng.

“Mày đủ tuổi rồi hả?” – Chàng trai bên cạnh tôi cất lời.

“Em với Beam bằng tuổi nhau.” – Tôi có chút lo lắng khi trả lời anh ấy.

Đã ngồi chơi được chừng cả tiếng đồng hồ. Cũng gặp nhiều bạn bè của P’Bar trong quán, mời rượu liên tục. Tôi lại không tiện ngăn cản anh ấy, vì thấy mình không có tư cách ngăn cản, chỉ có thể đôi lúc nhắc nhở anh ấy một chút. Tôi còn muốn uống thay cho anh ấy nữa.

Bỗng nhiên có người lại gần tôi: “Cho xin LINE có được không?”

“ Xin lỗi... “ - Một cô gái xinh xắn bước tới, ngồi lên đùi tôi.

“Vâng?”

“Ờ...Bạn muốn xin LINE. Có thể cho được không?” – Cô ấy đưa điện thoại ra.

“....Tôi...” - Này….nếu nói bản thân có bạn gái rồi cũng cảm giác hơi có lỗi. Tôi đang chưa biết làm sao.

“Hay tới bàn ngồi chung cũng được đó.” – Cô ấy lại hỏi.

“Nó có người yêu rồi.” – Một giọng nói nhỏ vang lên từ phía sau cô gái đó. Na và Beam đi tới bên cạnh cô ta.

Họ thích làm tổn thương phụ nữ.

“Ờ...”

“Đi được rồi, nếu không muốn thấy vợ chồng người ta cãi nhau.” – Nó nói xong thì xua tay. Cô ta chán nản trở về bàn của mình.

“Mày đó, cứ ngu ngơ để người ta ngồi lên đùi.” – Beam cằn nhằn, để Na ngồi bên cạnh tôi, rồi nó mới chen bên ngoài. Tôi ngồi sát vào trong, mà P’Bar nâng ly rượu, liếc qua tôi nhưng lại không nói gì.

“Xin chào mấy anh chị ạ. Em là Beam, bạn của Gun. Đây là Na ạ.” - Beam chào mọi người ngồi trong bàn.



“Xin chào.”

Tôi hơi nhích người qua bên. Nhưng nếu chỉ có một, hai người thì được, đằng này đã chật ních người, chẳng thể di chuyển gì được.

“Để tao đứng dậy cho.” – P’Bar mở lời.

“Không cần đâu anh. Để em ngồi lên đùi thằng Gun cho.” – Na ngăn lại anh ấy. Lúc nó nói chuyện, cũng nhanh chóng để ý thái độ mọi người cùng bàn. Tất cả đều trợn tròn mắt, tính cả P’Yiwaa.

“Ê, không được, mày ngồi lên đùi tao đi. Thằng Gun nó có vợ mới rồi. Mày là vợ cũ.” – Thằng Beam nói và kéo nó ngồi lên đùi.

“Đây nè, tao muốn con Lee tới nhìn thấy thật mà. Chắc nó sẽ hộc máu mà chết” – P’Yiwaa nói.

“Tại sao vậy?”

“Mới chiều nay đây, nó bảo nếu không có được Gun thì lấy Beam cũng được.”

[PHỤT]

Tôi không nghĩ là thằng Beam sẽ làm vậy đâu, nhưng góc này có mình nó, rồi rượu còn đang nhỏ giọt từ miệng nó.

“Xin lỗi ạ...” – Beam đặt ly rượu trước mặt, tiện tay vuốt vuốt ngực.

“Không sao, đôi khi tao cũng mắc ói vậy.” – P’Vee xua tay.

Na thắc mắc: “Anh ấy đáng yêu không ạ?” – Mọi người xung quanh cười vui vẻ, chỉ có người bên cạnh tôi lại không có chút phản ứng nào.

“Muốn cho thấy mặt ghê. Nếu nó biết người con trai mà nó nghĩ là chồng tương lại của nó, lại có con trai ngồi trên đùi, thì nó sẽ như thế nào?” – P’Yiwaa đùa giỡn.

“Bình thường em cũng hay ngồi trên đùi tụi nó khi không có chỗ sẵn rồi.” – Tôi không chú ý tới câu trả lời của Na, còn bận quan tâm tới người ngồi bên cạnh mình. Anh ấy lắc lư theo điệu nhạc đang mở.

“Cảm giác sao?” - Tôi nghiêng qua nói nhỏ với anh ấy, bởi vì tiếng nhạc khá lớn. Không hiểu sao tâm trạng của người này lại bỗng nhiên thay đổi.

“Mày vẫn lấn tao.” – Người bên cạnh bật dậy, mọi người trong bàn đều nhìn chăm chú. Giọng nói khàn khàn giống như anh ấy say rồi. Dưới ánh đèn thật khó để nhìn ra khuôn mặt ửng đỏ của anh ấy vì say rượu.

“Rồi anh định đi đâu?” – Tôi vội nắm lấy tay giữ lại.

“Tao qua kia ngồi.”

“... Này....” – Tôi nói nhỏ sau một hồi suy nghĩ. Tôi sợ anh ấy không thích nhưng quan trọng là tôi không muốn anh ấy ngồi chỗ khác.

“...?”

“Ngồi lên đùi em.” – Tôi nói và kéo anh ấy ngồi xuống.

“…”

“…”

Sức nặng ở chân khiến tôi vui vẻ. Mặc kệ bạn bè anh ấy trêu chọc vì yêu cầu của tôi, nhưng mà hiện tại người ấy ở gần ngay tôi là được.

Hội bạn bè ngồi cùng bàn nhìn thấy mà trợn tròn mắt. Anh ấy cũng như chẳng chú ý tới, lơ đễnh xoay người muốn uống rượu. Mọi người cũng không chú ý tới nữa, lại ồn ào nói chuyện với nhau về phim ảnh. Tôi với Beam cũng trao đổi vài thứ về tin tức sinh viên mới. Ngạc nhiên hơn nữa, đối với sinh viên khoa Y bọn tôi, sinh viên khoa Kỹ thuật rất ưu tú.

“P’Bar….” – Vì sợ anh ấy có thể bị ngã, nên tôi vòng tay ôm lấy eo nhỏ trước mặt.

Đã một giờ sáng. Mọi người học buổi chiều, nên bây giờ cũng không tính là muộn, nhưng tôi với Beam có giờ học buổi sáng, nên có ý muốn về.

Người trong lòng tôi ngủ gà gật nhưng vẫn không chịu: “Không, tao chơi nữa....”

P’Vee đối diện nói: “Bar, mày qua bên này đi.”

“Không sao, tao chỉ buồn ngủ thôi.” – Người ấy nói, đem đầu tựa bên vai tôi, khuôn mặt vì rượu mà đỏ bừng.

“Ừm…Em nghĩ chúng ta cũng về thôi.” – Thấy mọi người đều muốn gục xuống bàn cả rồi, ngoại trừ P’Yiwaa, người không uống nhiều rượu.

“Từ từ, để gọi Lee tới đón mấy đứa say này đi. Em có thể đỡ Bar không?”

“Dạ được.” – Tôi tưởng anh ấy đã say, nhưng mà chàng trai nhỏ bé vẫn có thể loạng choạng đi ra cửa.

“Anh ổn không?”

“Tao đi được.”

“Trái đất... đang quay vòng tròn.” – Mới đi được vài bước liền ngã nhào tới, ôm lấy tôi.

Tôi nhỏ giọng: “Đi thôi, P’Bar”.

“Xoay vòng... Pi Pi Nong.....” - Không nghe rõ anh ấy lầm bầm cái gì trong miệng.

-----------------

Định đưa P’Bar về ký túc xá Kỹ thuật nhưng lại không biết ở phòng nào.

Anh ấy ngủ suốt từ lúc được đỡ lên xe. Tôi đành đưa về ký túc xá của mình. Nhẹ nhàng đỡ được thân hình nhỏ bé lên giường, liền đánh tiếng thở dài. Người này còn chưa ngủ say, khẽ kêu: “Thật nóng….” – Giọng nói bị kẹt ở cổ họng. Tôi lắc đầu với tình cảnh của anh ấy. Tôi đi bật điều hòa sau đó cởϊ áσ khoác giúp đàn anh.

Đừng ngạc nhiên, tôi chỉ muốn giúp lau người và thay đồ cho thoải mái thôi. Tôi đã nhìn theo anh ấy ở hồ bơi nhiều năm, đã sớm nhìn thấy nhiều lần. Tuy nhiên không biết là có khi nào bản thân nổi ý xấu hay không nữa? Tôi cũng là đàn ông mà, nhìn thấy người mình thích đang cởi trần, nên phản ứng như thế nào mới là đúng?

Lau người cho anh ấy xong, tôi đi tắm rửa rồi quay lại giúp thay đồ. Nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là nên mặc thêm áo choàng tắm cho anh ấy.

“Ừm….” - Người ấy nhẹ giọng kêu, co người lại vì hơi lạnh. Nhìn cái đồ say rượu này chỉ biết cười trừ, rồi điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh tăng thêm đến mức phù hợp.

Tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Nếu ngày mai tỉnh lại, đừng kinh ngạc quá nhé.
« Chương Trước