- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kỹ Sư Có Bánh Răng Là Vợ Bác Sĩ
- Chương 4: Đi Đến Khoa Y Nhưng Lại Quay Về
Kỹ Sư Có Bánh Răng Là Vợ Bác Sĩ
Chương 4: Đi Đến Khoa Y Nhưng Lại Quay Về
[Sarawut]
Tôi đang đi tới khoa Y.
Tôi đang đi tới đó trên con xe Toyata Fortuner màu xanh trị giá 1 triệu bath, ghế da cực kì mềm mại. Máy điều hòa lạnh đến mức tôi không muốn mở cửa để đón gió buổi sáng trời mưa. Tuy trong xe có hơi lạnh nhưng đến trưa thời tiết sẽ thay đổi vì Thái Lan là đất nước nhiệt đới mà.
Gun đỗ xe xong rồi dẫn tôi vào khoa Y. Điều này thật khó hiểu. Bình thường ở trong khoa Kỹ thuật tôi chỉ nhìn thấy đá tảng và rừng cây nhưng ở khoa Y lại có các tòa nhà đông đúc sinh viên đang học tập. Tôi đi theo thằng nhóc và thấy rất bối rối. Tôi từng tới bệnh viện nhưng tôi không thích nó lắm nên khi bị ốm thì tôi chỉ mua thuốc uống thôi. Cuộc sống của tôi không cần tới gặp bác sĩ làm gì cho phiền phức.
"Gun!" - Một giọng nói phát ra từ căn tin nối giữa bệnh viện và giảng đường. Đó là nơi để bệnh nhân, bác sĩ và sinh viên Khoa Y đến ăn uống.
Ôi ~ chiếc áo choàng màu xanh lá cây của cậu ta khiến tôi nhớ tới bệnh viện.
"Có chuyện gì vậy?" - Người bên cạnh tôi lên tiếng, tôi gọi cậu ta là nong vì cậu ta nhỏ tuổi hơn tôi.
"Sao không đến sớm hơn? Có phải chưa ăn cơm không? Người này là ai đấy?" - Thằng nhóc chỉ vào tôi hỏi, giọng nói của nó khiến nhiều người chú ý đến tôi và Gun.
"Halo, Gun, P"Bar." - Hôm qua tôi đã thấy thằng nhóc này, Beam bạn của Gun, tôi gật đầu với nó, nó không chắp tay chào tôi mà chỉ gật đầu. Đúng là phong cách của bọn bác sĩ, nếu đây là khoa Kỹ thuật thì nó đã bị đánh cho to đầu rồi.
"Mày quen hả?" - Thằng nhóc bên cạnh hỏi.
"Giống như quen mày ấy, Na! Đây là P’Bar, sinh viên năm 3 khoa kỹ thuật, người Gun đang theo đuổi." - Beam nói.
“Gun.... Đây là tin lớn nha..."- Thằng nhóc nhìn sang phía Gun, giả bộ liếc nó một cái, gật đầu cười bảo.
"Chồng cưng có vợ mới rồi kìa." - Thằng nhóc cao lớn xoa cằm thằng nhóc nhỏ hơn.
Nhưng đợi đã... Chồng? Vợ? Vợ mới?
"Đủ rồi, nó không phải vợ tao." - Người bên cạnh tôi nói làm tôi càng không biết nên thế nào cả.
"Thằng quần Beam, tao không phải vợ nó, mày đừng nói lung tung." - Thằng nhóc kêu lên, kiễng chân đập bốp vào đầu Beam.
Mẹ ơi, bác sĩ đều tàn bạo thế hả?
"Liên quan gì tới tao? Tao chỉ đi với nó tới thôi." - Tôi không hiểu sao lại có chuyện dở hơi như thế này, xe là xe của nó, người lái cũng là nó, tôi chỉ là muốn đi về ký túc xá mà thôi, không hiểu sao lại bị chở đến chỗ này.
"Đi nhờ xe? Xe mày bị sao vậy?" - Nó hỏi Gun.
"Không, ngồi xe của tao." - Ai đó trả lời nhẹ bẫng.
"Ôi Gun! Nếu mày tới khoa sao còn cho anh ấy đi nhờ?"
"Anh ấy không cần quay về." - Kẻ nào đó vẫn ung dung trả lời.
"Đồ con trâu, tao phải về khoa với đàn em." - Tôi phản đối ngay lập tức.
"Em đã nói rồi, P’Pound sẽ giải quyết, anh về làm gì? Đều giải quyết xong rồi."
Aw, lũ đàn em của tôi muốn khóc à...
"Vậy tao phải làm thế nào?" - Tôi hỏi.
"Có thể ngồi ở quán cà phê gần đây." - Nó nói.
"Mày ngồi quán cà phê làm gì? Mày không phải học hả?" - Tôi ngước nhìn nó phàn nàn.
"Aw, em chỉ muốn ở bên anh thôi mà. Đi học với em nhé? Em vẫn muốn đi học."
"Nếu muốn tao đi tới phòng học của mày là không thể nào, tao không thích."
Tôi không thích giải phẫu học vì nó trông rất đáng sợ.
Tại sao mọi người lại phải dằn vặt mấy con vật nhỏ để đạt được kết quả thực nghiệm cơ chứ? Lại còn muốn kiểm tra phổi, huyết quản, tim, gan, thận, nách?
"P’Bar..." - Nó lại sắp nài nỉ tôi.
"Tao sẽ đi về."
"Nhưng em muốn anh ở lại."
"Mày phải để tao tự nguyện. Tao không thích mày như mày thích tao. Tao nhất định phải chiều theo ý mày hả?" - Tôi nói. Điều này khiến Gun sửng sốt. Đứa trẻ cao lớn thở dài, rồi nhìn vào mắt tôi.
"Em xin lỗi. Anh có thể lấy xe của em. Em sẽ đi về cùng Beam." - Gun nói và đưa chìa khóa xe cho tôi.
"Anh có thể đi bộ ra chỗ để xe không? Cần em đưa đi không? Lẽ ra em không nên làm khó anh." - Chàng trai cao lớn nói với tôi rồi từ từ cúi đầu xuống, tựa như... Nếu như buổi sáng không có đoạn nhạc đệm này, tôi sẽ cảm thấy không tệ lắm.
Tôi thấy thương thằng nhóc.
"Tao... không phiền phức... Tao sẽ đi xe bus. Tao đi đây..."
"Muốn về thì đi xe của em về, không thì đừng về." - Lời nói của nó khiến tôi nhớ lại sự thương hại của tôi vừa qua.
"Nhé!!" - Nó nói lời cầu xin khiến trái tim tôi dịu lại. Tôi không nên dao động, không nên giao tiếp bằng mắt với nó, dù chỉ trong tích tắc.
"Ờ, tao sẽ đi xe mày. Vậy không cần tiễn tao. Mấy đứa chuẩn bị đi học rồi mà!" - Tôi nói sau đó nâng đồng hồ lên nhìn. Chỉ còn vài phút, nếu nó tiễn tôi thì sẽ bị trễ.
"Vậy... về an toàn nhé."
"..."
"..."
"Học xong thì gọi cho tao."
Ngay khi tôi đỗ chiếc Fortuner xinh đẹp ở bãi đỗ xe, nhiều ánh mắt ghen tị nhìn về phía tôi sau khi chiêm ngưỡng chiếc xe đỗ bên cạnh. Đây đều là xe hơi ấy hả?
"Ai Bar, mới một đêm thôi mà nó đã đưa xe cho mày rồi hả?" - Là thằng Lee, tôi không hiểu sao nó lại học cơ khí.
"Uầy! Xe này có vẻ đắt nha. Ai vậy?" - Đây là giọng của bạn thân Lee, thằng Tee.
"Mày làm gì xấu với Nong Gun rồi hả?"
"Mày có thể cho người khác lái xe không?" - Vee quay đầu nhìn về phía bánh xe.
"Ai Bar là vợ, phụ trách lái xe và ngồi trong xe." - Lee đi tới tìm tôi, tôi định đi theo chúng nó.
"Cái quằn gì thế? Tao không phải vợ." - Tôi phản đối và ngồi xuống ghế đá, tôi cầm bánh gạo và kẹo mà sinh viên năm hai chuẩn bị sẵn.
"Không phải vợ vậy sao nó cho mày đi xe? Sao nó lại mang xe triệu bath đi cùng mày? Trả lời tao đi!" - Tee gia nhập nhóm thẩm vấn tôi. Ngay lúc này, mọi người đang ngồi dưới tượng bánh răng tò mò nhìn về phía tôi, kiểu như muốn hóng hớt chuyện này từ đầu đến cuối.
"Nó cho tao mượn để đi về thôi." - Tôi trả lời.
"Rất khó để cho mượn nha. Tại sao không ai đối xử với tao như thế? Tao muốn đi xe của em ấy." - Lee nói: "Chỉ là bực thôi. Không có gì. Em ấy và bạn tao đang yêu nhau rồi."
"Nào, bạn của tao, thành thật đi! Mày có ghen tị không?" - Yiwaa hỏi.
"Mày có ghen tị giống tao không? Mày có ghen tị với Ai Bar không?"
"Ghen tị khi nó có bác sĩ trẻ tán tỉnh."
"Không, ngoài bác sĩ Gun vẫn còn bác sĩ Beam nha. Vận động viên bơi lội dưới nước." - Tee trả lời.
Nó đang nói tới mấy chuyện không lành mạnh hay là do tôi nghĩ quá nhiều?
"Nói thật đi, Bar. Mày và em bác sĩ của mày đang tán tỉnh nhau hay là hẹn hò rồi?" - Yiwaa hỏi tôi. Xung quanh tự dưng yên tĩnh lạ thường.
"Nó đang theo đuổi tao, mà tao chỉ là vừa hay gặp nó tôi." - Tôi đáp.
"Đừng giả ngốc, bạn của tôi. Mình luôn để mắt tới bạn đó."
"Cái gì của mày?"
"Nong Gun tốt nghiệp từ trường cũ của mày và Vee." - Yiwaa nói giữa bao người.
"Vậy thì sao? Cái này chỉ thể hiện là chúng tao từng học chung trường. Nhưng tao chưa từng gặp nó trước đây, thì tán tỉnh nhau thế nào?" - Tôi trả lời.
"Ai biết được? Chúng mày có thể tán nhau từ hồi trung học và bây giờ mới nói với tao." - Yiwaa cãi lại.
"Nó kém tao 2 tuổi, lúc đó tao còn bận thi đại học, làm gì có thời gian yêu đương với nó."
"Sự thật là thế. Nhưng mà em nó thật sự cho mày lái con xe ngon này." - Dare nói.
"Nó chỉ cho tao mượn thôi." - Tôi trả lời.
"Sao nó cho mày mượn?"
"Ờ, đúng như mày nói, cứ nghĩ vậy đi." - Tôi nói, gục xuống bàn ngủ. Hôm qua tôi chỉ ngủ một chút.
"Tao nghĩ không quá một tuần, mày sẽ đổ nó. Tao chắc chắn." - Lee nói trên đầu tôi.
"Tao nói không có!" - Tôi vội vàng ngẩng đầu lên phản bác.
Mày là bạn tao thật hả?
"Sao mày lại nghĩ Bar đã đổ rồi? Mày cho rằng bác sĩ có thể cưa đổ Bar hả?" - Pin, người im lặng nãy giờ đột nhiên nói.
"Không ai có thể cưỡng lại sự quyến rũ của Gun. Nhìn thôi là muốn nép vào lòng. Nhìn bờ vai là muốn tựa vào. Nhìn vào miệng là muốn hôn. Nhìn càng lâu nhớ càng nhiều. Trời ạ! Em ấy có mọi thứ mà tao muốn." - Lee nói trong mơ tưởng.
Nhưng nó đúng. Mặc dù tôi chưa từng nhìn thẳng vào Gun, nhưng có một số lần vô tình ánh mắt chạm nhau....
Tôi không còn là tôi nữa...
--------
Nửa buổi chiều của tôi trôi qua trong vô ích. Pound và Dare tiếp tục ngồi và nói về đàn em, những người khác cũng tham gia. Chuyện chúng nó nói, tôi không biết chen lời vào thế nào. Chúng nó đã thẩm vấn tôi suốt một tiếng rưỡi nên không còn quan tâm tới tôi rồi. Những đứa bạn điên rồ, chỉ nói xấu tôi.
"Ai Bar ~" - Giọng nói õng ẹo của Lee vang lên khác với cơ thể mũm mĩm của nó. Cánh tay thì giơ chiếc điện thoại lên vẫy tôi.
"Đừng gọi tao bằng cái giọng đó." - Nó khiến tôi thấy sởn gai ốc.
"Mặc kệ gọi thế nào, xin vui lòng, bạn mau vào facebook đi... Không cần, tao đưa cho xem luôn." - Nó nói và nhét điện thoại vào tay tôi.
"Chúng mày ồn ào thế? Tao còn ở đây mà." - Pound quay sang mắng chúng tôi, hấp dẫn chú ý của bạn bè.
"Bar~" - Lại nữa rồi. Cái âm thanh muốn xuyên thủng lỗ tai tôi. Tôi thậm chí còn chưa kịp nhìn vào điện thoại của Lee. Yiwaa đặt chiếc điện thoại khác trước mặt tôi.
"Làm gì thế?” - Tôi hỏi.
"Đây là bài đăng về mày và bác sĩ."" - Pan, một đứa con gái khác trong khoa đưa chồng sách cho Yiwaa sau đó ngồi xuống.
[Dew dely
45 phút trước
Ôi trời ơi, tôi nghe nói rằng hai anh em sinh đôi đã theo dõi cuộc sống của anh trai mình sau khi nhận được tin anh ấy đang theo đuổi một sinh viên kỹ thuật. Các cậu bé đã dậy sớm để đến xem trường đại học. Tôi cũng đã đến khoa y vào buổi chiều. Lúc đầu, tôi cứ tưởng anh ấy theo đuổi hoa khôi của khoa kỹ thuật, nhưng thật bất ngờ, anh ấy theo đuổi bạn của hoa khôi, không phải hoa khôi của trường. Và đây là tin tức lớn cuối cùng! #Chỉ cần các tiêu đề tin tức, tại sao không ai nói với P’.
3734 lượt thích 823 bình luận]
Sau khi đọc nó, tôi lướt xuống để xem hình ảnh đính kèm. Đây là bức ảnh chụp mặt Gun và phần lưng của tôi khi tôi đến khoa Y. Một hình khác là khi tôi đi vào xe của Gun nhưng không thấy mặt Gun. Trang chỉ đăng hai hình này. Thật muốn chửi thề mà.
[Doctor" s child: Ôi đàn ông!]
[Ponjira: A.... ngồi trong xe của bác sĩ.]
[tYr ty: Ai đó?]
[Ed sawaty: Chàng trai gầy nhỏ đó là ai?]
[Onpapa: Nhóc kỹ thuật nào biết mau nói với tôi đi.]
[We dara: Bar. . . Tôi nghe thấy bác sĩ muốn theo đuổi cậu ta.]
[Dew dely: Trời! Tôi nhớ rồi. Ai biết gì nữa không?]
[P Laman: Bác sĩ trả lại dây bánh răng cho P’Bar và đưa ra yêu cầu được theo đuổi.]
[Cinderella: Mình đã gặp cặp vợ chồng này ở chợ. Lúc ấy còn thấy hoang mang. @Penpa.]
[Kitty Wan: Bác sĩ không quan tâm đến truyền thông. Ngang nhiên đi dạo cùng nhau trong khoa của tôi. #cứng rắn đến đâu cũng bị hòa tan.]
[Chubby Fat: Bạn ơi, đi chợ cùng nhau. Mua nước, giữ đồ cho nhau, bạn ơi đang ở đâu? Nhanh lên tôi cũng muốn.]
[Dew dely: Mấy ngày trước tôi đang ở Pran. Fat, Fat. Bất cứ ai biết về nó, vui lòng chia sẻ đi.]
[Tira: Tôi muốn mắng nhưng không thể mắng. Bác sĩ đã cười rất nhiều khi ở bên anh ta. Bất cứ ai nhìn thấy họ đi dạo trong chợ cũng sẽ cảm thấy như chúng tôi.]
[Winta: Mới nhập học hai tháng, bác sĩ đã tìm xong vợ?]
[Pimmie: Tại sao bác sĩ lại thích đàn ông cơ chứ?]
Tôi đọc một vài bình luận. Không có nhiều bình luận xúc phạm, hầu hết bình luận xúc phạm đều bị nói là ghen tị. Tôi nhận ra rằng cuộc sống tôi không còn yên bình nữa.
Tại sao có nhiều bình luận và lượt thích như thế? Hãy dành thời gian để học đi!
"Tại sao không có nhiều người mắng nhỉ?" - Vee nói sau khi rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
"Bác sĩ đẹp trai nên không thể mắng." - Pan nói.
"Nguyên nhân của mày là chỉ vì đẹp trai vậy hả?" - Pound lắc đầu nói.
"Bác sĩ cũng rất tốt, nhìn ấm áp như thế, ai có thể mắng chửi? Hay mày muốn bạn mày bị mắng hả?" - Yiwaa ngẩng đầu lên nói với Pound.
"Cuộc sống của tao sẽ không được yên bình rồi." - Tôi nói rồi gục mặt xuống bàn.
"Bar! Mau đến xem bình luận này. Nhanh lên!" - Giọng Lee vang lên sau khi kiểm tra lại điện thoại.
[TOSSAKAN: Là tôi theo đuổi anh ấy. Xin đừng mắng anh ấy. Có mắng chửi cứ mắng chửi tôi đi.]
Bình luận được đăng cách đây vài phút, nổi bật trên màn hình điện thoại của Lee. Chỉ trong vài phút, hàng trăm người đã thích nó. Nhiều người bình luận, hầu hết là ghen tị với tôi.
Chỉ là theo đuổi mà thôi, nếu như hẹn hò thật, sẽ còn bao nhiêu rắc rối nữa?
"Thật là một bình luận đi vào lòng người." - Lee nói.
"Nhìn là biết quan tâm rồi." - Tee thêm vào.
"Giống như kiểu: Em không quan tâm tới người khác. Em sẽ bảo vệ anh, thật tốt."
"Đủ rồi." - Tôi nói và gạt tay Yiwaa ra.
"Lúc đầu tao hơi lo nhưng khi tao đọc bình luận này thì... Bạn tao lại đỏ mặt rồi kìa." - Dare nói và xoay mặt tôi qua.
"Buông tao ra!" - Tôi bỏ tay nó ra.
"Định giữ kỹ bản thân cho bác sĩ hả?" - Dare ghé sát vào mặt tôi nói, vì thế tôi tát nó một phát. Chúng nó hay bảo tôi là hay xấu hổ nhưng đầy bạo lực.
Thời tiết nóng như này, ai mà không bực bội?
[Rrrrrr~]
Tiếng chuông Iphone vang lên khiến nhiều người nhìn tới. Tôi khẽ thở dài. Tôi đã nói với chúng nó là để cùng một kiểu chuông điện thoại như thế rất phiền phức, chúng nó không nghe, mỗi lần có người gọi tới là phải đi tìm xem là điện thoại ai reo.
Đổi chuông khác khó lắm à?
"Halo? Tôi nghe." - Tôi trả lời điện thoại nhưng không biết là ai gọi tới, đây là số lạ.
[Em biết là anh.] - Một giọng nói đẹp trai vang lên từ đầu dây bên kia. Giọng của chủ nhân bình luận tôi vừa đọc.
"Gun?"
[Đúng vậy.]
"Ờ... Tan học rồi?"
[Vâng, anh ra đón em được không? Em đang ở trước khoa, nhiều người nhìn quá, em không dám vào.] - Nó vừa nói vậy tôi thật muốn đá nó một phát. Nó là đồ ngu hả?
"Tại sao mày không dám vào?" - Tôi hỏi.
[Em muốn nói là em đi bộ.]
"Mày..." - Tôi không còn gì để nói.
"Nong gọi à?" - Yiwaa thì thầm bên tai tôi nên tôi gật đầu đáp lại.
"Ồ... bây giờ có chồng rồi nên quên bạn." - Lee nói.
"Chồng gọi một tiếng là quay lưng với bạn bè luôn." - Tee phối hợp với Lee.
"P’Pin, xin để Yoo lên xe và chở Yoo đi!" - Yoo nói rồi đến gần Pin, tôi làm mặt xấu với nó! Phất tay ý bảo nó bỏ đi, nhưng Pin lại đáp lại Yoo.
"Nong Yoo... P’ sẽ đi. Đợi chút nhé, em yêu." - Pin vui vẻ nói và vỗ nhẹ vào đầu Yoo.
"Em yêu anh nhất ~" - Yoo nói và nhẹ nhàng đập tay với nó. Tôi rời mắt khỏi chúng nó. Chết tiệt, tôi sẽ không bao giờ làm thế với thằng nhóc bác sĩ.
[Bạn của anh thật thú vị.] - Giọng nói ở đầu dây bên kia kéo tôi lại.
"Thú vị thằng cha mày, một đám ngu ngốc." - Tôi cố ý đυ.ng hai đứa kia một cái nhưng tụi nó chỉ liếc tôi một cái.
[Anh sẽ đón em chứ?] - Nó hỏi lại.
"Này, tao phải đi bây giờ." - Tôi nói và cúp máy, trước khi rời khỏi bàn.
"Ồ ~~ Đi đón Nong hả Bar?" - Yoo hỏi. Cho tao xin thề mày là đàn ông.
"Gọi một cái là đi luôn. Tao sẽ nói cho Dewey chuyện này." - Lee nói với theo tôi.
"Về nhà nó đi, đừng về đây nữa!" - Dare hét lên.
"Tối nay, mày xong với bác sĩ rồi!" - Tiếng Vee vang lên.
"Lũ điên!" - Tôi hét lại.
Điều gì xảy ra nếu tôi trở về một mình? Tôi là một người bình thường, ai thích dễ nổi giận như thế?
Thế nhưng... đều khiến tôi thấy chán nản chính là, chuyện chúng nó nói khiến mặt tôi đột nhiên đỏ lên.
Nhìn mà xem... mặt của tôi đỏ lựng rồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kỹ Sư Có Bánh Răng Là Vợ Bác Sĩ
- Chương 4: Đi Đến Khoa Y Nhưng Lại Quay Về