- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kỹ Sư Có Bánh Răng Là Vợ Bác Sĩ
- Chương 3: Em Muốn Đi Tìm Anh
Kỹ Sư Có Bánh Răng Là Vợ Bác Sĩ
Chương 3: Em Muốn Đi Tìm Anh
[Tossakan]
Hôm nay, tôi không có tiết học nhưng tôi vẫn rời khỏi ký túc xá từ sáng sớm. Dù ký túc xá của trường đại học rất lớn nhưng trường vẫn phân ký túc xá của sinh viên khoa y ra một khu riêng biệt.
Tôi đi qua đám nữ sinh đang tíu tít chuyện trò. Tôi muốn cảm ơn hiệu trưởng đã để ký túc xá của khoa Y và khoa Kỹ thuật gần nhau như vậy. Hmm, có lẽ tôi cũng phải cảm ơn mẹ vì đã bắt tôi chuyển vào ở trong ký túc xá.
[Tossakan: Anh đang ở đâu vậy?]
[Bar: Khoa kỹ thuật.]
[Tossakan: Em đến tìm anh.]
[Bar: Đến tìm tao làm gì?]
[Tossakan: Vì em nhớ anh.]
[Bar: Thằng cha mày...]
Ừm, lần đầu tiên nhắn Line, bị anh ấy chửi.
Tôi nhìn điện thoại cười, sau đó đi vào khoa kỹ thuật. Thực ra tôi muốn vào khoa kỹ thuật nhưng bố tôi muốn tôi làm bác sĩ. Nhà tôi có mở một bệnh viện, nên theo lẽ thường, tôi phải học Y. Được rồi, là do tôi không có yêu thích nghề nghiệp cụ thể nào cả. Tôi có thể học bất cứ ngành gì miễn là nó kiếm ra tiền và giúp ích cho cộng đồng.
Tôi lựa chọn đi bộ thay vì lái xe. Khoa kỹ thuật rất rộng, tôi không biết nơi này có bao nhiều công trình kiến trúc, nhưng mỗi tòa nhà đều có kiến trúc rất đẹp, không đơn điệu như khoa của tôi. Nhưng tôi học khoa Y, nên chỉ cần bệnh viện là đủ rồi đúng không?
"Nhìn đàn em kia đi."
"Đẹp trai vậy."
"Sao em ấy lại ở đây vậy?"
"Hôm qua tao nghe nói em ấy muốn theo đuổi Bar."
"Hả? Thật hay giả? Tao để ý Bar lâu như thế mà còn chưa dám, nó sao dám hả?"
"Mà Bar thích con trai hả? Tao chưa thấy nó hẹn hò trai bao giờ. "
"Bar thích con gái, nó chỉ muốn thử chút thôi, tao đoán là không được bao lâu đâu."
"Nhưng tao mong họ có thể thuận lợi."
"Mày nghĩ xa quá rồi đó."
"Xa gì đâu ~~~ vậy mà còn nói muốn theo đuổi Bar."
Khi đi tới khoa, tôi nghe thấy rất nhiều lời bàn tán cùng ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, cũng có nữ sinh nhìn tôi cười ẩn ý. Tôi đi thẳng tới chỗ hôm qua P’Bar và bạn bè anh ấy tụ tập.
Đây là lãnh địa của anh ấy hả?
"Nong Gun!" - Giọng nói này là của P’Yiwaa, chị ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi thì lập tức gọi lớn khiến cả bàn đều quay lại nhìn tôi. Tôi đáp lại bằng một nụ cười.
"Chào mọi người ạ." - Tôi chào hỏi họ sau đó tìm một chỗ ngồi xuống. P’Bar liếc tôi một cái rồi lại nhìn vào sách.
"Ai đó?" -Một đàn anh trông lạ mắt hỏi tôi.
"Nong Gun, Tossakan, khoa Y." - P’Yiwaa đáp.
"Ngày nào nó cũng tới báo danh hả?"
"Làm gì có, em ấy chỉ ngại ngùng ngồi đó thôi." – P’Yiwaa trả lời, mắt liếc nhìn tôi. Tôi quay lại cười, chị ấy lập tức đỏ mặt: "Mày nhớ chuyện tao nói với mày không? Mày đã bỏ lỡ nhiều lắm." - Lời này khiến đàn anh hoang mang.
Anh nhướng mày, nhỏ giọng hỏi han: "Vậy sao nó ngồi đây?"
"Nó đến để theo đuổi." – P’Dare giải thích.
"Mẹ kiếp! Tao thấy hạnh phúc thay cho Yiwaa." – P’Nuea nhìn tôi nói.
"Hạnh phúc cái gì hả mày?”
"Vì nó tới để tán tỉnh, mà ở đây chỉ có một đứa con gái, có một bác sĩ theo đuổi mày mà mày không nói cho tao." – P’Nuea trả lời xong lại cười với tôi, còn tôi chỉ lắc đầu đáp lại.
"Nếu em ấy định theo đuổi tao thật thì tao còn học làm gì. Tao sẽ ôm em ấy luôn, để em ấy không bị người khác để ý nữa." - P’Yiwaa đáp lại, nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy căng thẳng.
"Như vậy không hay đâu, Yiwaa." – P’Bar rời khỏi quyển sách, quay đầu nhìn cô nàng một cái sau đó lên tiếng trách cứ.
"Oi, mày đang ghen với tao hả Bar?" – P’Yiwaa nói giỡn, sau đó lập tức túm lấy tay tôi. Tôi sợ rồi đó.
"Đợi chút, tại sao nó lại không lấy lòng con gái?"
"Đừng nói là..."
"Em tới theo đuổi P’Bar." - Tôi lập tức đáp lại P’Nuea.
"Tao bảo này, Bar, bạn thân ơi, lần này mày làm đúng lắm. Người như bạn nên tìm một người chồng thì tốt hơn là tìm vợ đó." – P’Nuea đập mạnh lên bàn rồi nói.
"Tao không tìm cái gì hết, không có gì cả, mày nghĩ nhiều rồi." – P’Bar đáp lại, mặt có vẻ hờn giận.
"Bỏ đi bạn ơi. Bác sĩ đẹp trai thế này, nhất định có tiền, nếu mày không chấp nhận thì đúng ngu luôn." – P’Nuea tiếp tục nói.
"Sao tao biết nó tự dưng xuất hiện ở đây?" – P’Bar nói với bạn.
"Em đã nói với anh... ưʍ..." - Tôi còn chưa nói hết câu đã bị anh ấy bịt miệng, anh dùng ánh mắt cảnh cáo tôi không được nói lung tung.
"Dừng lại đi mày!" - Anh bỏ tay ra rồi lại tiếp tục đọc sách.
"Tại sao?" - Tôi hỏi.
"Biến ra xa một chút."
"Không đi."
"Biến."
"Không."
"Mẹ nó!"
"P’Bar!"
"Mày!"
"Ê ê, đừng liếc mắt đưa tình nữa, bây giờ mới có 9h thôi." – P’Yiwaa nói.
"Liếc mắt đưa tình em gái mày! Mày xem, mày đang làm phiền tao." - Anh ấy nói rồi định đánh tôi một cái.
"Tao và bạn gái tao cũng không dính nhau đến vậy." – P’Vee nói.
"Cha mày!" - Anh ấy chửi bạn mình sau đó thu dọn hết sách vở đút vào balo.
"Anh định đổi chỗ học bài à?" - Tôi hỏi.
"Đúng, mày không cần học à? Rảnh rỗi thế?" - Anh quay sang hỏi tôi sau đó phàn nàn.
"Chiều muộn nay mới có tiết, các môn khác là 8h học." - Tôi trả lời.
"Chết tiệt. 9h tao có tiết mà còn không dậy nổi." - P’Pound nói, nhưng tôi không biết trả lời thế nào, đành mỉm cười.
"Chỉ còn 10" thôi, không đi sẽ muộn đó." – P’Yiwaa vừa nói vừa vội vàng cất dọn sách vở.
"Đi thôi!" – P’Vee đứng đậy.
"Ơ, vậy nó thì sao?" – P’Vee chỉ tôi rồi hỏi P’Bar.
"Đến thế nào thì về thế ấy." – P’Bar trả lời, dường như không quan tâm tới tôi.
"Em đi trước." - Tôi nói nhỏ, sau đó ủ rũ rời đi, giống như là cuộc sống chẳng có gì vui vẻ.
"Hơi, muốn cùng P’Bar đi học hả? Ở đây chỉ trống buổi sáng thôi, buổi chiều là của các em năm nhất rồi. Em có thể ở đây chờ Bar." – P’Yiwaa nói.
"Liên quan gì tới tao? Mau đi đi, đi đừng quay lại." – P’Bar liếc mắt nhìn tôi.
"Thật vô tình..." - Tôi nói nhỏ. Hôm nay mới là ngày tứ hai thôi, tôi sẽ không lung lay đâu. Hôm sau tôi sẽ tới tiếp.
"Mẹ nó, đi nhanh, còn ở đấy dùng dằng như gay vậy đó."
Này?!
"Mày muốn đi cùng không?" - Anh ấy hỏi lại.
"Ừm, cùng đi." - Tôi lập tức đồng ý lời đề nghị của anh ấy, cười tươi rói đi theo anh ấy.
Hm... Thật dễ thương!
---------
Kỳ quái.
Có vẻ tôi rất kỳ quái.
Toàn bộ ở đây là sinh viên khoa kỹ thuật, dù phòng học không lớn, nhưng tôi vẫn cảm thấy kì quái. Được rồi, anh ấy đang học năm 3 và có áo ngành kỹ thuật, mà tôi, mặc đồng phục sinh viên năm nhất trông rất khác lạ.
Có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm tôi, trong phòng chỉ có 3 nữ sinh, nếu tính cả giáo viên là 4. Vì P’Yiwaa bảo dù giáo viên là nữ nhưng hơi nghiêm khắc, có điều tôi chỉ ngồi yên một chỗ thì không sao cả.
"Tại mày rất đặc biệt đấy." – P’Bar nhỏ giọng oán giận, bạn của anh ấy ngồi ở cuối lớp và cách chúng tôi rất xa.
"Được rồi, vì em muốn ở cùng anh thôi mà." - Tôi nhìn anh đầy tủi thân, có trời biết tôi chưa từng làm mấy chuyện như này.
"Đừng dùng ánh mắt ủ rũ như thế, nhìn Lee như sắp mang thai rồi kìa." - Anh nhìn về phía người bạn trắng béo phía trước.
"Thằng quần Bar, mày nói gì tao đấy?" – P’ ngồi phía trước hét lên giận dữ.
"Mày nhìn tao làm gì?" - Anh đáp lại.
"Tao không nhìn mày, tao nhìn em “Tossakan nghìn yêu”, người ngồi cạnh mày kìa." – P’Lee đáp.
"Tossakan nghìn yêu?" – P’Bar nhướng mày nhìn tôi, mà tôi chỉ nhún vai biểu thị không biết gì cả.
"Aw, Bar, Nong Gun được tỏ tình cả ngàn lần mỗi ngày, theo trang Edu Sin Kam." – P’Yiwaa nói nhỏ với P’Bar, nhưng tôi vẫn nghe thấy được.
"N’Gun, chúng ta đi nghịch nước đi." – P’Lee nói.
"Oh my god..."
"Đi đi, đi với TeeTee bên cạnh kìa." - P’Nuea nói với theo.
"Ôi Nuea, đồ quỷ này!" – P’Lee đáp lại.
"Chắc có nhiều người muốn mày lắm nhỉ?" - Người ngồi bên cạnh quay sang nói với tôi.
"Cái gì? Đâu tới một nghìn lần mỗi ngày như người ta nói đâu." - Tôi đáp lại.
"Có đây này."
"Thì có, nhưng cũng không đến một nghìn mỗi ngày."
"Nếu như mỗi ngày có một nghìn người theo đuổi mày, thì mày sẽ có hết cả trường đại học trong một năm luôn quá." - Anh ấy vừa nhìn xung quanh vừa nói.
"Anh đang ghen hả?" - Tôi mỉm cười nhìn anh ấy.
"Ghen thằng cha mày."
"Anh nói chuyện không dễ nghe gì hết." - Tôi nhẹ nhàng nói.
"Nói chuyện không dễ nghe thì mày theo đuổi người khác đi. Đi nhận lời yêu của người ta đi." - Giọng anh ấy có chút hờn mát sau đó cắm mặt vào cuốn sách.
"Thích người này. Kêu đi theo đuổi người khác sao mà được chứ?" - Tôi nói, sau đó cúi sát mặt xuống bàn, nghiêng đầu nhìn anh ấy.
"Mày..."
"Trò Sarawut và trò bên cạnh!" - Bà cô giảng viên ở trên bục hét lên chỉ tay về phía tôi, tôi nghe thấy giọng anh ấy lầm bầm: "Toi rồi."
P’Yiwaa thì quay sang nói với anh ấy: "Tao đã bảo mày rồi."
"Dạ, thưa cô..." - Anh đứng dậy trả lời, mà tôi cũng đứng dậy theo.
"Tôi đã bảo ở trong giờ của tôi không được nói chuyện riêng, tôi giảng bài nãy giờ mà các cậu có chú ý gì đâu? Lại còn có sinh viên không phải của khoa nữa, chuyện này là sao hả? Người bên cạnh! Ơ? Tossakan?" - Mọi người đang sợ hãi trước cơn giận của giáo viên nhưng ngay khi cô nhìn thấy mặt tôi lập tức nở nụ cười tươi rói, mọi người đều sốc luôn.
Gì vậy? Đừng nói tôi nổi tiếng đến mức giảng viên cũng quý mến nhé?
"Là Tossakan sinh viên năm nhất khoa Y hả?" - Giảng viên đi tới đứng trước mặt tôi.
"Vâng ạ..." - Tôi vái chào với cô ấy.
"Con của cô rất thích em. Con bé năm nay 5 tuổi, sau khi dự buổi lễ về, nó bảo với cô là muốn học Y giống như Gun."
Cái gì vậy?
Tôi nghĩ rằng tôi rất trầm lặng khi đi học. Tôi không phải là người thích giao tiếp với người khác, và tất nhiên tôi không nghĩ họ sẽ biết tôi.
"Vâng..."
"Có thể kí cho con cô không? Chụp ảnh nữa, con bé rất thích em." - Cô vừa nói vừa đưa cho tôi một tờ A4.
"Vâng..." - Tôi cầm lấy và kí tên tôi, sau đó tiến lên phía trước để chụp ảnh chung cùng giảng viên.
"Em có thể ngồi học ở đây, nhưng không được làm phiền các anh chị, được không?"
"Dạ vâng."
"Còn cậu, Sarawut, không được bắt chuyện với đàn em, tập trung nhìn lên bảng đi." - Giảng viên nói với P’Bar.
"Đúng là tiêu chuẩn kép." - Anh ấy nói nhỏ.
"Nói gì đấy?" - Cô giáo quay đầu, tôi còn tưởng cô ấy không nghe thấy.
"Không có, em không nói gì cả, em tập trung nghe giảng." - Người bên cạnh tôi vội vàng nói, đem hết chú ý chuyển lên người giảng viên.
---------------
Hai giờ trôi qua, tôi vẫn luôn quan sát anh ấy. Trời đã cho anh ấy một khuôn mặt hoàn mỹ. Nhưng anh ấy không làm theo lời nói với giảng viên tập trung vào bài giảng, mà anh ấy lén chơi điện thoại, bây giờ còn muốn ăn vụng miếng chocolate thứ 2.
"Thói quen xấu." - Tôi ghé vào tai anh ấy thì thầm. Trong phòng học chỉ có tiếng điều hòa cùng tiếng giảng bài đều đều của giảng viên, tôi nghĩ không ít sinh viên đã ngủ gật rồi.
"Tao buồn ngủ." - Anh ấy đáp lại tôi, sau đó cắn một miếng chocolate.
"Hôm qua anh làm gì mà không ngủ?"
"Đi quán bar."
"Biết rõ hôm nay có tiết buổi sáng?"
"Chuyện của tao."
"Ờ! Vậy em có thể nói gì nữa." - Tôi đáp lại.
Anh ấy không trả lời tôi, vì giảng viên nói muốn kiểm tra. Mọi người phục hồi lại tinh thần lấy giấy bút ra. Tôi nhìn người ngồi bên cạnh tôi đang cau mày, tay bấm máy tính.
Thật đáng yêu.
Tôi rút điện thoại ra và chụp ảnh anh ấy. Đàn anh dường như không nhận ra tôi đã bí mật chụp ảnh anh ấy. Tôi nhìn bức ảnh và cười, sau đó đăng lên IG, với tiêu đề "Kỹ sư đang học chăm chỉ, anh ấy không chú ý đến hành động của tôi”. Sau một phút, số lần thả tim tăng lên nhanh và có rất nhiều bình luận. Hầu hết họ đều hỏi đó là ai và tôi đang ở đâu.
"Anh làm xong rồi?" - Tôi hỏi, khi thấy người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ờ, mày đang làm gì đấy?"
"Không làm gì cả."
"Đừng lừa tao." - Anh ấy trả lời, vậy nên tôi đưa điện thoại cho anh ấy nhìn.
"Mẹ kiếp! Đủ hấp dẫn nha." – P’Vee nhìn thấy, sau đó vỗ vai tôi.
"Ê... Tao cũng muốn." – P’Yiwha nói.
"Sao mày lại chụp tấm này?" – P’Bar trả lại điện thoại cho tôi, nhíu mày không vui vì bị bạn trêu chọc.
"Anh không thích hả? Em sẽ gỡ nó." - Tôi nói, chuẩn bị gỡ xuống.
"Gun... Xóa cái gì hả? P’ đã like nó rồi." – P’Yiwa nói.
"P’Bar không thích nó..."
"Nó chỉ cứng miệng thôi, thật ra nó rất dễ xấu hổ." – P’Yiwa xoa đầu P’Bar.
"Xấu hổ cái gì?" – P’Bar nói, gạt tay đàn chị ra.
"Mày đang xấu hổ đấy." – P’Vee đáp lại.
"Đủ rồi đấy! Tao không xấu hổ." - Cái người có vóc dáng nhỏ bé hét lên khiến cho mọi người quay lại nhìn chúng tôi.
"Đỏ mặt kìa Bar ~~" – Đàn anh vừa nói vừa chỉ về phía P’Bar. Aw... tôi cũng đứng lên theo.
"Không phải xấu hổ, có gì mà xấu hổ đâu. Mày đang cười tao đó hả?" – P’Bar nói sau đó cầm túi đi ra ngoài.
Tôi đi theo anh ấy. Anh ấy đi trước khá xa, tôi đành chạy vội theo, bỏ lại đám bạn của anh ấy tít phía sau, khi tôi quay lại nhìn thì P’Yiwaa chỉ P’Bar dùng khẩu hình miệng nói: “Nó xấu hổ”. Tôi cười lắc đầu, vội vàng theo kịp anh ấy, anh ấy không thèm để ý tới tôi.
"Anh đang xấu hổ hả?" - Tôi thì thầm vào tai anh ấy. P’Bar thấp hơn tôi, khoảng chừng 10cm. Đối với con gái thì P’Bar được coi là cao rồi, nhưng đối với tôi, anh ấy nhỏ nhỏ xinh xinh.
"Tao không xấu hổ, tao chỉ không thích thôi." - Anh dừng lại trước cantin rồi nói với tôi.
"Anh không thích bài post của em hả? Em sẽ xóa nó." - Tôi giơ điện thoại lên.
"Không phải, tao chỉ..."
"..."
"Tao không thích bị bạn bè trêu chọc." - Mặt anh ấy nhăn tít lại.
Thử nghĩ xem, có người trắng trẻo làm vẻ mặt như vậy trước mặt, bạn sẽ có cảm giác gì?
Tôi bật cười.
Thật đáng yêu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kỹ Sư Có Bánh Răng Là Vợ Bác Sĩ
- Chương 3: Em Muốn Đi Tìm Anh