- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kỹ Sư Có Bánh Răng Là Vợ Bác Sĩ
- Chương 2: Theo đuổi?
Kỹ Sư Có Bánh Răng Là Vợ Bác Sĩ
Chương 2: Theo đuổi?
[Sarawut]
Tôi áp mặt xuống bàn, thở dài lần thứ 100. Hôm qua tôi làm rơi mất dây bánh răng, tôi đoán chắc là rơi ở hồ bơi rồi. Tôi đã tới đó tìm nhưng không thấy. Tôi cũng đăng tin rơi đồ trên FB và IG nhưng cho tới chiều nay vẫn không ai nhắn tin với tôi là nhặt được nó cả.
Bạn không biết dây bánh răng này quan trọng với tôi thế nào đâu.
Tôi phải dùng nó để hỏi vợ đó!
"Đừng thở dài nữa Bar, xung quanh toàn năng lượng tiêu cực của mày thôi!" - Yiwaa ngồi cạnh tôi càu nhàu. Nó là cái đứa xinh nhất trong khoa tôi vì nó là hoa khôi của khoa kỹ thuật.
"Vậy mày muốn tao làm gì? Bánh răng của tao... bánh răng ơi...." - Tôi mếu máo lắc đầu.
"Dừng lại đi bạn ơi! Mọi người đang quay lại nhìn mày kìa." - Pound đẩy đầu tôi. Pound là đại ca của P’Wak, mà Wak là người mà tân sinh viên rất sợ, chỉ cần nhìn thấy là tụi nó sẽ biến ngay.
"Bánh răng của tao..." - Tôi tiếp tục cất giọng ai oán sau đó úp mặt xuống bàn. Ấy vậy mà đám bạn tốt của tôi cứ như điếc hết cả lũ, tụi nó chỉ chú tâm xem hoạt hình và ăn đồ ăn vặt thôi.
Nhiều người cho rằng sinh viên khoa kỹ thuật rất tệ, chỉ biết đánh nhau, hút thuốc. Nhưng tôi tuyệt đối không hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng tới quán rượu làm vài ly và tán tỉnh các cô gái thôi.
Tôi có không ít bạn, nhưng người hẹn tôi đi bơi hôm qua là Vee. Tôi cực kì thích nước, chắc kiếp trước tôi là cá mất. Vì đáp ứng lời mời của Vee và không muốn các cô gái chỉ nhìn thằng Nuea, nên sau khi bơi xong, tôi đã không thấy dây bánh răng của tôi đâu nữa rồi.
"Mày lo lắng thế làm gì? Chỉ là mất dây bánh răng thôi mà." - Vee nói.
"Mày còn dám nói! Mày biết rõ là có được nó không dễ! Muốn lấy được phải trải qua huấn luyện kinh khủng của đàn anh, nếu làm rơi rồi đâu dễ dàng bảo P’Teng phục vụ rượu miễn phí nữa? Hơn nữa không có dây bánh răng thì tán gái không đủ ngầu! Mày nghĩ cho kỹ đi!" - Tôi vừa nói vừa xoa huyệt thái dương.
"Đi uống rượu còn không dám tán tỉnh con gái, tóm lại mày không cần bày đặt than vãn làm gì." - Dare rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn sang tôi và nói.
"Mày không cần nói tới việc mặt tao trắng thế nào, không liên quan!"
"Không liên quan? Có cô gái nào muốn uống rượu với thằng con trai mà mặt nó còn trắng hơn mặt cô nàng không hả?"
"Mày nói cho hẳn hoi nhé, nếu không đừng trách tao."
"Được rồi, các bạn."
"Ờ.. nếu nó làm tụi mày thoải mái thì cứ tiếp tục đi. Tao đi đọc tiểu thuyết." - Yiwaa tiếp tục xem điện thoại.
Đúng là một đám bạn tồi!!!
Tôi vẫn ngồi trên ghế đá, dù trời đã tối dần. Mọi người dần tới đông hơn. Có nhiều người hết tiết học nên tới đây, nhiều nữ sinh thì coi đây là nơi tụ tập. Càng nhiều người thì càng ồn ào.
"Ai Gun ở đâu cơ?"
"Đẹp trai quá đi."
"Mẹ nó, tao là nam mà tao còn thấy nó đẹp trai."
"Ê, bạn mày đẹp trai thế."
"Tao thài, tao thài mất thôi, ba mày còn bị mê hoặc nữa là. Muốn hét lên quá!"
Âm thanh trò chuyện càng lúc càng lớn, sao tụi nó không im lặng đi, phiền chết đi được.
[Tách!]
"Chết tiệt!"
Tiếng động kia là do Pound bấm đầu bút bi, kèm theo tiếng chửi thề thu hút sự chú ý của mọi người.
Đợi đã, đẹp trai tới mức mọi người phải há hốc miệng thế à?
"Nhìn rất đẹp trai."
"Thật đấy, bạn."
"Gì cơ?" - Tôi hỏi Pound, nó ngồi đối diện tôi.
"Mày nhìn phía sau đi..." - Vee nói, chỉ về phía sau tôi.
"Nong Gun." - Yiwaa nói thầm với tôi.
Tôi quay lại nhìn. Đúng như mọi người nói, rất đẹp trai.
"P"."
Nó gọi ai cơ?
"Hôm qua P làm rơi dây bánh răng?"
Tôi?
"Em tìm được rồi." - Thằng nhóc cao lớn giơ dây bánh răng lên cao, hai mắt tôi lập tức sáng lên. Mặt dây là biểu tượng của khoa kỹ thuật. Tôi đứng bật dậy túm lấy nó, nhìn ký hiệu phía sau bánh răng.
Đúng rồi, đây chính là bánh răng của tôi. Cảm ơn chúa.
Miễn phí rượu và vợ tương lai của tôi đã quay về rồi.
"Cảm ơn mày nhé." - Tôi muốn cầm lấy dây bánh răng của tôi nhưng nó lại giật lại.
"P’." - Nó nhìn tôi, nói: "Hôm qua anh đăng status đúng không ạ?"
"Status?" - Tôi nghĩ một lát chuyện hôm qua: "Đúng vậy. Tao đăng status bảo làm rơi dây bánh răng."
"Anh đã nói nếu như có người có thể giúp anh tìm được dây bánh răng, sẽ có thưởng."
"Ờ, đúng là tao có nói thế." - Giọng của tôi có chút khó chịu. Kể cả tôi có tìm được thì cũng không có gì đáng chúc mừng cả. Lũ học giỏi toàn ích kỉ thế à, chỉ vì tìm được sẽ có thưởng nên mới mang trả tôi.
"Em muốn theo đuổi." - Nó mỉm cười nói vậy. Tôi nhìn nó không đáp lời. Tôi quay lại nhìn đám bạn đang há hốc mồm ra hỏi chúng nó: “Thằng nhóc này là ai thế?” - Tụi nó đều ngậm miệng trừng mắt nhìn tôi.
"Mày muốn theo đuổi ai?" - Tôi không nhận được đáp án từ đám bạn nên đành hỏi nó.
"Em muốn theo đuổi anh." - Nó lặp lại sau đó mỉm cười với tôi.
"Theo đuổi? Theo đuổi tao?" - Tao là con trai đó!
"Đúng vậy, theo đuổi P."
"..."
"Em rất thích anh."
Từ lúc mày nói muốn theo đuổi tao mới có vài phút thôi nhé. Nói thích khi mới gặp nhau chưa đầy 10"?
Tôi im lặng, lần thứ 2 quay đầu nhìn về đám bạn.
"Nếu anh không cho em theo đuổi, em sẽ không trả lại dây bánh răng cho anh." - Nó nói, hai tay đặt phía sau lưng.
"Ai, để đàn em theo đuổi mày đi." - Pound run rẩy nói.
"Ờ. Theo đuổi đi. Mày cũng độc thân lâu quá rồi đấy." - Vee nói.
"Mày sẽ không thể tìm được thằng chồng nào đẹp trai hơn thế này đâu. Cứ vậy đi, tụi tao giao Bar cho mày." - Dare nói tiếp.
"Tuy Gun thích con trai có hơi đáng tiếc, nhưng nếu đối phương là mày thì không sao cả." - Yiwaa lắc lắc cánh tay tôi.
"Chúng mày không suy nghĩ tới việc tao là một-đứa-con-trai hả?" - Tôi nhấn mạnh từng chữ, trừng mắt với tụi nó.
"Anh không đáp ứng bạn em à?" - Đàn em đẹp trai đi cùng nó lên tiếng.
"Tao là con trai." - Tôi nhấn mạnh thêm lần hai.
"Vậy nên... dây bánh răng này vĩnh viễn không thể về với chủ nhân của nó rồi." - Nó giả bộ nhét bánh răng lại vào túi.
"Mày! Đưa tao!"
"Em có thể theo đuổi anh không?"
"Tên khốn!"
"..."
"... "
"..."
"Ờ, theo đuổi thì theo đuổi."
Theo đuổi, mày thích thì cứ việc.
----------------
Thằng nhóc đó nói muốn theo đuổi tôi và tôi miễn cưỡng đồng ý nó. Sau đó nó liền kéo tôi đi chợ với lý do: "Anh phải cho em cơ hội để theo đuổi anh." - Nó nói xong, bạn bè tôi liền đưa tôi cho thằng nhóc luôn.
Buồn bực hơn chính là nó vẫn chưa đưa dây bánh răng trả tôi.
Tôi ức đến mức muốn khóc luôn rồi.
Rượu và bia miễn phí đến từ P’Teng.
Chết tiệt!
"Mày đi đi Bar, tao muốn đi bơi." - Bạn tôi dừng xe ở gần chợ rồi nói với tôi.
"Ờ, mày cũng về trường đi." - Nó nói với bạn.
"Vậy mày về thế nào?"
"Tao có thể bắt xe bus về." - Ở trường tôi có xe bus miễn phí tới trường. Những lúc lười di chuyển tôi cũng chọn đi xe bus về trường vì có thể nghỉ ngơi ở trên xe.
"Mày chắc chứ?" - Bạn nó nhướn mày hỏi.
"Ừ, tao sẽ đi cùng P’Bar." - Nó vừa nói vừa nhìn tôi.
"Liên quan gì tới tao?"
"Aw, vì em muốn theo đuổi anh vậy nên anh phải chăm sóc em."
Đệch, logic ở đâu ra đấy?
"Là mày theo đuổi tao, không phải tao muốn theo đuổi mày."
"Dù là em theo đuổi anh hay anh theo đuổi em đều giống nhau cả, chỉ là cách nói khác nhau thôi."
Có lẽ tôi quá ngu để hiểu được suy nghĩ của lũ học y. Hay là do tụi nó học nhiều nên suy nghĩ khác người thường?
"Ờ, tối nhắn LINE cho tao, gặp sau." - Bạn nó lái xe rời đi.
Chúng nó hiểu nhau thật hả?
Vào buổi tối, chợ Mo rất đông sinh viên tới. Có người tới mua quần áo, có người mua trang sức, có người thì tới tìm bạn bè, có người thì ăn uống.
Giống như tôi.
Chúng tôi đi vào gian hàng thứ nhất trong chợ. Đi qua gian hàng đầu tiên bán đồ nữ, có rất nhiều người chen lấn ở đây. Có người quay ra nhìn chằm chằm thằng nhóc đi cạnh tôi nhưng nó chẳng hề quan tâm.
Có lẽ nhiều người nghĩ tính cánh tôi khá táo bạo.
Nhưng không phải thế...
Tôi chỉ đói bụng thôi.
"Ê! Chờ chút!" - Trước khi nó bước vào tiệm bán quần áo, tôi liền gọi nó và mắt thì dáo dác tìm quán ăn.
"Em là Gun... Tossakan." - Nó dừng lại, nói chậm rãi, ánh mắt như muốn nói với tôi: “Em có tên, đừng gọi Ê."
"Mặc kệ mày tên Ravana, Rama, hay Sita, tùy mày tất, tao muốn ăn trứng gà nướng." - Tôi đáp lại, mắt thì đảo tới quán bán trứng gà nướng. Chẹp... Trứng gà nướng nóng hổi, thích hợp vừa đi vừa ăn. Phải ăn lúc còn nóng mới cảm nhận được hết hương vị.
"Anh biết em có hai đứa em trai sinh đôi là Pralak và Rama, cùng với em gái tên Sita hả?”
"Hả?!"
"Em có hai đứa em trai sinh đôi tên là PraLak và Rama, một em gái tên là Sita."
Này...
"Có khi mẹ mày thật ra muốn gọi mày là Mano cơ."
"Anh nghĩ sai rồi P’." - Nó không trả lời tôi, nhưng tôi lại không chịu bỏ qua.
"Nếu là thật thì phải gọi là Ramayana." - Tôi phấn khích suy nghĩ. Ba mẹ nó suy nghĩ quá nhiều rồi. Việc đặt trùng tên cho con rất phổ biến, nhưng mà... Mẹ là Motho, con là Tossakan, Pralak, Rama, Sita.... aw, nếu thêm nữa thì tổ tiên sẽ rất tự hào.
"Ừ, nhưng mà thiếu Suphan Matcha." - Nó trả lời, còn cười rất vui vẻ.
"Tao là Hanuman hả?"
"Anh là khỉ à?"
*Các tên gọi trên đều là các nhân vật trong sử thi Ramayana: Rama (Pra Ram), Pralak (Lakshmana), Sita, Ravana (Tosakan trong tiếng Thái).
Ở Việt Nam thì các bạn cấp 3 được học qua một đoạn trích của sử thi này là Ra ma buộc tội.
Rama và Pralak là anh em, Sita là vợ của Rama. Ravana hay Tosakan là chủ của vùng đất quỷ Lanka, đồng thời là kẻ thù của Rama.
Motho là mẹ của Sita. Suphan Matcha là con gái của Tosakan. Suphan Matcha chỉ xuất hiện trong sử thi của các nước đông nam á như Lào, Thái, Campuchia.
Hanuman là những con khỉ có màu da trắng như bạch tạng.*
"Khỉ cái gì? Tao muốn ăn trứng nướng." - Tôi nói xong liền muốn đi mua trứng nướng, thằng nhóc này lại nhanh tay hơn tôi.
"Anh sẽ được ăn trứng... nhưng mà không cần nướng." - Lúc nó trả tiền liền nói nhỏ với tôi.
Da mặt nó thật dày.
Nhưng quan trọng là tao không ăn trứng gà sống!
Tôi tiếp tục đi dạo với nó. Tôi không quan tâm tới việc nó ngăn tôi ăn trứng nướng. Tôi thích ăn trứng gà nướng, đối với tôi không có loại trứng nào có thể đánh bại trứng gà nướng.
Chúng tôi đi qua khá nhiều quán, mua không ít đồ, thằng nhóc đều cầm hết. Đến khi chúng tôi ngồi trong gian hàng, tôi bảo thằng nhóc tên Tossakan, sinh viên năm nhất khoa y kia bỏ đồ xuống để tôi lấy đồ bên trong ra.
"Em đi mua nước." - Nó đặt túi lên bàn rồi nói.
"Tao muốn uống nước ép dưa hấu." - Tôi đưa cho nó 100 bath.
"Em mời."
"Sao mày phải mời? Tao có thể tự trả tiền, tao ăn xong mấy thứ này sẽ chia đôi tiền." - Tôi chỉ đống đồ ăn trước mặt.
"Không, em đưa anh tới, em phải mời."
"Ờ, nếu mày đưa bạn bè nào tới cũng đòi trả tiền thì sẽ sớm nghèo thôi."
"Nếu là bạn bè thì tự chúng nó phải trả tiền thôi."
"...?"
"P’ đặc biệt nhất."
Mẹ nó, đừng có xấu hổ, ai Bar!
Có lẽ là do tôi vô tình nhìn nó và nó nhìn tôi, bốn mắt giao nhau.
"Anh đang xấu hổ hả?" - Gun hỏi nhỏ.
"Tao không xấu hổ, tao ngại thôi. Tao không phải thiếu nữ 14 mới có mối tình đầu, đi mua nước đi!" - Tôi chỉ tay tới chỗ chủ quán nói: "Nước dưa hấu không thêm đường, ít đá thôi, thêm nhiều dưa hấu xắt miếng." - Tôi hạ lệnh, sau đó phất tay bảo nó đi mua.
"Được rồi, em sẽ quay lại ngay."
-----------
Chúng tôi trở về bằng xe bus. Nó không gọi bạn tới đón, tôi cũng không gọi bạn tôi. Tôi thấy nó đang nhìn tần suất chuyến trên bảng xe bus. Lẽ nào nó chưa từng đi xe bus đưa đón của trường? Hay là mày chỉ quen đi xe ô tô hả bác sĩ?
"Mày muốn xuống xe ở đâu?" - Sau khi lên xe tôi hỏi nó. Xe bus qua chợ Mo chỉ có một cái, không có lựa chọn khác. Nếu như xe không đi qua chỗ nó thì nó phải tự tìm cách mà đổi xe thôi.
"Học viện Y."
"Ai...Tao phải đi thêm một đoạn nữa cơ, phiền phức quá." - Tôi lầm bầm.
"Xin lỗi." - Thằng nhóc ngồi cạnh tốt rất lễ phép nói.
"Tao không có ý trách mày, tao phải về khoa để lấy xe, khoa tao đối diện khoa mày."
"Vậy để em tìm bạn của em." - Nó cười với tôi.
"Mày về ký túc xá của mày đi, tao tìm cách khác." - Tôi suy nghĩ về tuyến đường khác.
Đừng nhìn tao như thế, tao sẽ thấy mình tội lỗi lắm đó.
Chết tiệt! Nụ cười ngọt ngào, đẹp trai, ưa nhìn còn có một chút xấu xa.
Sau khi xuống xe bus, tôi và nó cùng đi tới hướng kí túc xá. Kí túc xá học viện tôi ở phía bên đối diện, nhưng nó vẫn đi theo tôi. Khi tôi quay đầu lại nhìn thì nó chỉ cười.
Bác sĩ, xem mày làm chuyện tốt gì kìa?
Tôi dừng lại trước chiếc xe hai bánh xinh đẹp của tôi. Sinh viên khoa kỹ thuật là vậy, tôi không mua nổi xe đắt tiền. Tôi tình nguyện tiết kiệm tiền để đi uống rượu, còn xe thì chỉ cần có để đi là được rồi.
Thực ra là tôi đi xe đạp. Thỉnh thoảng tôi sẽ đạp xe hóng mát vào buổi sáng. Tôi thích nước, thích cây cối, nhưng mà so sánh với thằng nhóc bên cạnh thì cuộc sống của tôi đặc sắc hơn nó nhiều.
"Cần tao đưa về không?" - Tôi không nghĩ nó sẽ cùng đi tới đây.
"Không cần, em có thể tự đi về. Tối mai anh có rảnh không?" - Tôi cưỡi lên chiếc xe đạp, Tossakan mở miệng hỏi.
"Tao không biết, để xem bạn tao thế nào đã, đến lúc đó nói sau."
"Vậy... ngày mai em không cần đến quá sớm hả P’?"
"Mày có Line không?"
"P’Yiwaa đã cho em Line của anh."
Yi, Yiwaa!!!!!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kỹ Sư Có Bánh Răng Là Vợ Bác Sĩ
- Chương 2: Theo đuổi?