Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ký Sinh Chiến Sỹ

Quyển 1 - Chương 10: Đứng ở dưới ánh mặt trời

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lau nước miếng trên khóe miệng, dụi mắt, Lâm Thiên từ trên giường tỉnh dậy. Nhìn áo và gối đầy nước miếng, cảm thấy thực bất đắc dĩ. Hai ngày nay quá hao phí sức khoẻ rồi, có thể trở về đã thực sự may mắn rồi. Về đến nhà, không chịu đựng được, liền trực tiếp nằm vật trên giường ngủ cho đến tối mịt.

Hấp thu một ký sinh giả cấp C, lực lượng của Lâm Thiên tăng nhiều, trực tiếp nhảy lên cấp C. Đây là một tin tức tốt, về sau có thể dựa vào lực lượng của chính mình để tu luyện và tiến hóa. Tuy rằng không biết tại sao chỉ tới cấp C mới có thể tự tiến hành tu luyện để tiến hóa. Nguyên lai đã muốn hỏi Tả Thủ một chút, nhưng nghĩ đến vẻ mặt thối của tên kia, Lâm Thiên cũng không muốn mất mặt.

Mở TV, trong phần tin tức về buổi phỏng vấn trực tiếp cảnh sát, Tư Đồ Lôi không ngừng trả lời các vấn đề của phóng viên. Đêm đó, hình ảnh thảm thiết thường xuyên xuất hiện. Khi những cảnh sát hy sinh trong đêm đó được nâng đặt vào nhà xác, âm thanh của Tư Đồ Lôi bắt đầu nghẹn ngào.

“Vì thị trấn của chúng ta, vì nhân dân, chúng tôi, những người anh

hùng cảnh sát nhân dân. Dưới cái giá thảm vừa rồi, rốt cục đã đem bọn tội phạm với trang bị tinh nhuệ tiêu diệt sạch. Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng, có năng lực bảo vệ sinh mệnh cùng tài sản của nhân dân an toàn. Ở đây, tôi xin cảnh cáo những tên tội phạm nào chuẩn bị hay có can đảm đối kháng cùng nhân dân, sẽ bị pháp luật nghiêm trị! Bất luận khi nào, bất luận chỗ nào, cảnh sát nhân dân, trung với nước, tận tâm với nhân dân, hoàn thành cương vị công tác, dũng cảm đương đầu!”

Sau khi nói xong, Tư Đồ lôi cùng tất cả cảnh sát khác ở đó đều nghiêm cúi chào. Phía sau lưng bọn họ vừa vặn hiện ra hình ảnh đám khủng bố bị còng tay cùng xiềng chân, sợ hãi bị đẩy lên xe chở tù. Nhất thời trong buổi hội nghị họp báo, tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều. Mặc dù các phóng viên luôn bới lông tìm vết, nhưng lúc này tất cả đều vỗ tay nhiệt tình. Hiến những tràng vỗ tay nhiệt liệt này cho phía cảnh sát.

Nhìn cảnh này, Lâm Thiên cũng phi thường cảm động, hình ảnh lực lượng cảnh sát xá sinh quên tử in đậm vào mắt vào lòng hắn. Đối với cảnh sát, hắn lại kính trọng hơn.

Thống khoái tắm rửa giặt giũ, cạo râu, trong gương giờ vẫn hiện lên vẻ dữ tợn của tiểu bổng. Lâm Thiên đối với tiểu đệ đệ cực kỳ hài lòng, tự luyến a.

Thay một bộ quần áo sạch sẽ. Bộ quần áo bẩn ném sang một bên. Chồng quần áo bẩn đã rất cao. Lâm Thiên bình thường lười biếng, đều là chờ đống chất cao rồi mới đem đến phòng giặt.

Trên mạng down về một đống lý lịch sơ lược, lại cầm một đống lý lịch sao chép đến thị trường nhân lực. Nơi thì thu, nơi thì phát, sau đó về nhà mỗi ngày bái phật cầu thượng đế, hy vọng có một công ty có thể mướn chính mình. Đối với nghề cảnh sát anh dũng, hắn có một tia kính ngưỡng. Nhưng một ngày muốn không chết thì phải ăn, hai ngày còn sống phải mặc, Lâm Thiên cũng muốn cuộc sống ổn định. Cuối cùng đã đạt tới cấp C, Lâm Thiên tịch mịch đã lâu, hiện tại bức thiết muốn trở lại cuộc sống bình thường.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua......

Không biết qua bao lâu, không có một nhà tuyển dụng nào đến liên hệ với Lâm Thiên.

“Buồn bực a!! Tức chết ta mà!!!” Lâm Thiên ôm bình rượu, ngã trái ngã phải rồi chui vào dưới gầm bàn. Oán hận nghĩ rằng không lẽ bức ta phải đi cướp ngân hàng.

Lão tử tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học chính quy. Tuy chỉ là tam lưu, nhưng đó cũng là đại học, mà sao lâu như vậy không có một nơi nào coi trọng mình. Thế giới này thật sự lãnh khốc a. Nguyên bản nghĩ rằng tuy rất khó khăn, nhưng cuối cùng dựa vào năng lực của chính mình nuôi sống bản thân giờ cũng thành một hy vọng xa vời rồi. Thế đạo khôn lường a. Thật muốn bức người lương thiện làm kỹ nữ sao? (Người Biên: haha). Mình là con trai, cho dù bán mình thì cũng chỉ là con vịt chết. Ngay cả kỹ nữ cũng không bằng, thật là thế gian loạn thất bát tao a.

Lâm Thiên nâng cái chai ném qua một bên, rồi gắt gao ôm lấy chân bàn, nằm ngủ say sưa.

Tại cục cảnh sát thị trấn S, khoa phân tích tình báo, dựa vào miêu tả của Triệu Khải, một cảnh viên lướt nhanh trên máy tính, vẽ ra hình đầu của Lâm Thiên, sau đó nhập vào tư liệu của dân cư tiến hành tìm kiếm cùng so sánh, rồi lọc ra vài người có bộ dáng tiếp cận. Triệu Khải liếc mắt một cái liền nhận ra hình dáng của Lâm Thiên.

Đóng dấu tư liệu của Lâm Thiên, Triệu Khải về phòng làm việc của mình, tựa trên ghế, lười biếng khoát một chân lên bàn, uống cà phê, rồi nhìn tư liệu của Lâm Thiên.

" Lâm Thiên sao? Ha hả, xem ra là một cái tên có ý tứ.” Uống một hơi cạn cốc cà phê, đặt chén lên bàn, Triệu Khải lấy tay lau miệng, như có điều chi suy nghĩ, ha hả cười nói.

Hôm nay thời tiết không tồi, Lâm Thiên sau vài ngày sa sút, râu ria xồm xoàm đi giải sầu, nếu không tìm thấy công việc thì đành đi đến ngân hàng, ai bảo số mình đen đủi.

Vừa đặt chân lên đại môn khẩu của xã khu, chợt nghe có người gọi tên hắn, Lâm Thiên thấy kỳ quái. Nơi này ngoài chủ nhà cho thuê, hắn còn nhận thức ai sao? Tiền nhà của mình vừa mới giao không lâu. Giờ chưa đến thời điểm thu tiền thuê nhà, chủ nhà cho thuê chắc là không tới, có lẽ là mình nghe nhầm đi.

Lâm Thiên buồn rầu tiếp tục bước về phía trước. Ngay sau đó, hắn lại nghe thấy có người gọi hắn, theo bản năng hắn ngẩng đầu lên. Liếc một cái, người lập tức rung lên.

Tên bất tử Triệu Khải đứng tựa vào một xe cảnh sát, đồng phục chỉnh tề. Còn kiêu ngạo đeo một bộ kính râm, cười tủm tỉm phất tay với mình. Gần đây danh tiếng của cảnh sát như mặt trời giữa trưa, mấy tiểu cô nương bên cạnh nhìn Triệu Khải, vẻ mặt sùng bái, trong đôi mắt đều có tia sáng.

Tuy rằng Lâm Thiên hiện tại cũng đạt tới cấp C, hơn nữa bởi vì hai ngày nay tâm tình không tốt, phát tiết nơi tu luyện. Hiện tại, chỉ tính riêng lực lượng, đã tương đương Triệu Khải. Nhưng thời điểm vừa nhìn thấy Triệu Khải, Lâm Thiên đã nghĩ đến chạy trốn.

Ban ngày ban mặt, hắn thế nào cũng không dám chạy. Giữ ý nghĩ này trong đầu, Lâm Thiên toàn thân giới bị, vừa đi, miệng vừa liên tục cằn nhằn : “Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, ai sợ ai chứ.”

Ngay sau đó, Triệu khải bình tĩnh đến gần Lâm Thiên, hai người mặt đối mặt, nhìn nhau, đánh giá lẫn nhau.

Triệu Khải là một người cường tráng, thân hình cao lớn, khuôn mặt vuông vức, mang trên mặt một loại tươi cười châm chọc. Nếu không có cái kính râm cùng cảnh phục, thì rõ ràng hắn trông chẳng khác gì lưu manh bình thường. Đương nhiên, so với bộ dáng khủng bố đêm đó, thì hiện tại hắn có vẻ nhã nhặn hơn rất nhiều.

Lâm Thiên hôm nay bộ dáng không ổn lắm. Hai ngày nay uống rượu hơi nhiều, cũng không chú ý vệ sinh thân thể. Từ xa đã có thể ngửi thấy một mùi khó chịu. Khiến cái mũi của Triệu Khải run rẩy một trận, nguyên bản khuôn mặt thanh tú, bị …

Y phục trên người cũng có chút bẩn, phỏng chừng vài ngày cũng chưa tắm. Tuy rằng bề ngoài trông giống sinh viên làm việc đàng hoàng, nhưng cặp mắt kia lại gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Khải, một cái nháy mắt cũng không.

Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau một hồi, Triệu Khải có bộ dáng không kiên nhẫn rồi móc từ trong l*иg ngực ra tờ giấy rồi đọc :“Lâm Thiên, nam 23 tuổi, tốt nghiệp đại học hạng ba, trước mắt chờ sắp xếp việc làm, từng trong mười ngày nộp ra hơn hai trăm bản sơ yếu lý lịch, nhưng không nhận được hồi báo gì, ha ha, số liệu của ngươi thực là chẳng có giá trị nào.” Triệu Khải một bên nói, một bên nhìn chằm chằm Lâm Thiên.

Lâm Thiên đương nhiên biết Triệu Khải đang cố ý dò xét hắn, nên hắn cũng không nổi giận. Xem thử tên Triệu Khải này kể lại số liệu điều tra về mình như thế nào.

Triệu Khải thao thao bất tuyệt như lão thái bà nhắc đi nhắc lại đến nửa ngày. Nhìn vẻ mặt thờ ơ, không biểu tình của Lâm Thiên, than thở vài câu rồi không đọc nữa. Trực tiếp mở cửa xe chui vào, quay đầu hướng Lâm Thiên nói: “Lên xe đi, có chuyện tìm ngươi thương lượng.”

Với thực lực của Lâm Thiên bây giờ, hắn cũng không sợ Triệu Khải bày ra trò gì, tuy rằng có chút hơi chột dạ, nhưng ngồi yên cho Triệu Khải trêu chọc nửa ngày, nếu giờ lại không dám lên xe, thì thật là không còn mặt mũi nào nữa. Sợ gì chứ, lên thì lên.

Tùy tiện ngồi lên xe, thoải mái ngồi trên ghế rồi, Lâm Thiên lạnh lùng hỏi: “Tìm ta có chuyện gì? Không cần quanh co, cứ nói thẳng đi.”

“Thật là vội vàng a, lãnh đạm như vậy làm gì? Ta cũng không ăn ngươi đâu.” Triệu Khải bĩu môi, một bên khởi động xe, một bên liếc mắt.

“Ngươi không giống những tên khác, ta cũng không giống những tên kia, cho nên, ta cảm thấy chúng ta có thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện chút.” Triệu Khải nhìn Lâm Thiên một chút phản ứng cũng không có, đơn giản nói ra ý đồ hắn đến đây hôm nay.

“Ngươi muốn hợp tác thế nào?” Lâm Thiên vẫn trả lời lạnh như băng.

“Ta giới thiệu giúp ngươi một công việc, thế nào?” Triệu Khải thần bí nói đúng vào chỗ hiểm. Khiến Lâm Thiên mở trừng hai mắt

“Oh? Công tác gì vậy?” Lâm Thiên cũng hồi đáp.

“Có muốn làm cảnh sát không?” Triệu Khải hắc hắc cười nói, bộ dáng giống như một con cáo già.

“Ngươi không sao chứ, ngươi như thế nào biết ta không giống những người đó? Làm sao ngươi biết ta muốn làm cảnh sát?” Lâm Thiên cười lạnh nhìn Triệu Khải.

“Đầu tiên, ta đã xem qua bản ghi chép đánh giá ngươi của các lão sư của ngươi ở trường học. Họ bảo đảm tương đối về nhân cách của ngươi, tuy rằng trường học giờ có đôi chút hủ nát. Nhưng dù gì đó cũng là đại học chính quy. Bằng cấp của ngươi không có vấn đề. Thứ hai nữa là lực lượng của ngươi bây giờ rất mạnh. Hơn nữa ngươi cũng không tìm ra động tác gì thích hợp. Nếu coi ngươi là một tên tội phạm cần bắt giữ thì không bằng thu nhận ngươi vào cảnh đội để tiêu diệt bọn tội phạm. Thứ ba, ngươi chưa bao giờ công kích người thường, trước kia từng có một đám cảnh sát thẩm tra ngươi. Ngươi cũng không hề hạ sát thủ. Còn có rất nhiều người thấy ngươi trong bóng tối đã làm rất nhiều chuyện tốt. Tuy rằng chỉ là những việc nhỏ như đánh tiểu lưu manh chạy, giúp bà già qua đường…, nhưng có thể nói ngươi thực thiện lương, có tinh thần trọng nghĩa khí. Thứ tư, ta biết ngươi đoạt lấy một thẻ ATM. Nhưng ngươi chưa từng tái phạm, cái này nói lên rằng ngươi cũng không phải kẻ tham lam, mà chỉ là cố duy trì cuộc sống thôi. Thứ năm, làm cảnh sát có con mẹ nó cái gì không tốt? Chúng ta dùng mồ hôi và máu của chính mình để bảo hộ thị trấn này để dân chúng có thể an cư lạc nghiệp. Chúng ta cẩn trọng công tác, cam đoan rằng thị trấn này có thể vận hành một cách trật tự và an toàn. Chúng ta tiêu diệt những kẻ tội phạm. Chúng ta thậm chí có thể trả giá sinh mệnh chính mình. Ngươi, con mẹ nó, nói cho ta biết, làm cảnh sát có gì không tốt chứ?” Những lời cuối cùng, Triệu Khải thậm chí thấp giọng rống lên.

Mạnh mẽ dừng xe nơi ven đường, Triệu Khải một tay kéo Lâm Thiên từ trong xe đi ra. Chỉ vào một chỗ trong công viên, nơi ở đó có một đứa nhỏ đang cao hứng chơi đùa, lớn tiếng nói với Lâm Thiên : “Bởi vì có đám cảnh sát chúng ta, mà bọn nhỏ mới có thể khoái hoạt an toàn dưới ánh mặt trời, dân chúng có thể có cuộc sống an toàn hạnh phúc, con mẹ nó ngươi nói cho ta biết, cảnh sát rốt cuộc có điểm gì không tốt?"

Lâm Thiên nhìn một đám đứa nhỏ đang khoái hoạt chơi đùa, không tự chủ được, cảm giác trong lòng ấm áp, nhưng là hắn vẫn như cũ không biết Triệu khải vì cái gì nhất định bắt hắn phải làm cảnh sát. “Hiện tại cảnh sát đã làm tốt lắm, vì cái gì ngươi nhất định bắt ta phải gia nhập?"

Lâm Thiên vừa nói đến đây, chưa dứt lời, thì Triệu Khải đã một tay bắt lấy áo Lâm Thiên hung tợn nói: “Con mẹ nó đừng nói rằng ngươi không thấy thời điểm cục cảnh sát bị tập kích. Chúng ta trả giá bao nhiêu sinh mạng, không phải ngươi không thấy. Hiện tại kẻ có được lực lượng ngày càng nhiều, cảnh đội cần lực lượng. Mà ngươi là kẻ duy nhất có trải nghiệm giống ta. Nếu chúng ta không chống cự, có lẽ cũng sẽ trở thành những tên kia. Vì bảo hộ thị trấn này, ta cùng bộ hạ có thể bỏ đi tánh mạng của mình để liều chết cùng những tên khủng bố. Nhưng ta không muốn tiếp tục thấy từng cảnh sát một nằm vật xuống dưới vũng máu. Có lẽ ngày sau sẽ có những tên càng mạnh hơn xuất hiện. Ta cần đồng bọn cường đại, cho nên ta muốn liên thủ cùng ngươi bảo hộ thị trấn này, ngươi hiểu chưa?”

Thảm trạng đám cảnh sát hy sinh đêm đó, Lâm Thiên chính mắt thấy. Nếu có những tiến hóa giả xuất hiện khắp nơi, không kiêng nể gì phá hư khắp nơi, như vậy thì thương vong của cảnh sát sẽ ngày càng thảm trọng. Cho dù quân đội có xuất hiện, cũng không chắc chắn có thể thu thập những tên đáng sợ đó. Hắn cùng tên gia hỏa Triệu Khải không ngừng thông qua tu luyện, mới chân chính hiểu được ý nghĩa cũng như đánh giá chính xác được độ khủng bố của những tên này.

Lâm Thiên gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Triệu Khải. Hắn biết Triệu Khải nói cũng không sai. Trải qua chuyện lần này, thương vong của đám cảnh sát rất lớn. Đặc biệt những người cùng đi tuần tra với hắn đều chết thảm dưới tay lão lục. Xem ra hắn thật có chút tức giận.

" Được rồi, ta đồng ý, dù sao hiện tại cũng không có công việc gì, so với nhàn rỗi thì tốt hơn nhiều.” Lâm Thiên trông như không có việc gì nói.

" Hảo, một lời đã định, ta mang ngươi đi báo danh." Triệu khải thấy Lâm Thiên đáp ứng, cao hứng phi thường, không nói hai lời, lập tức nhét hắn vào trong xe, lái xe hướng cục cảnh sát.

Lâm Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua những đứa nhỏ đang khoái hoạt chơi đùa, thì thào tự nói nói: “Vì bọn họ có thể đứng ở dưới ánh mặt trời có cuộc sống hạnh phúc sao?”

Một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa kính xe, chiếu lên người của hắn, làm cho hắn thấy cảm giác ấm áp này thật là tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »