Kỳ nghỉ tết kéo dài trong hơn một tuần, mọi thứ đã dần trở lại quỹ đạo vốn có của nó.
"Cậu có chắc là ổn không đó?" Minh Quân khoanh tay nhìn hai cô gái đối diện.
"Này!" Một trong hai cô gái hậm hực giậm chân bước tới gần Minh Quân, hai má phồng lên thành một cái bĩu môi dữ dội, "Mình phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa, mọi thứ sẽ ổn cả thôi! Giờ thì nhanh xách balo lên và lượn mau đi!"
Hừ!
Nếu không phải hai người đã bí mật trao đổi lợi ích từ trước, thì còn lâu bà đây mới đồng ý giúp cưng nhá! Ở đó mà nghi ngờ này nọ.
Minh Quân vẫn lần lữa mãi chưa chịu đi.
Làm sao cậu có thể yên tâm giao quán cà phê cho nhỏ này được đây?
Gia đình Minh Quân mở ba chi nhánh cà phê ở ba tỉnh khác nhau. Lần này đến phiên cậu trông quán thay cho ba mẹ, nhưng lại quên mất bản thân có hẹn với đám bạn rằng sẽ đi câu cá vào đúng ngày hôm nay luôn. Cậu không muốn bị ba mẹ mắng, và cũng không muốn mất uy tín với bạn bè, nên trong lúc úng não mới nhờ cậy nhỏ bạn thân này.
Thôi thì đành vậy.
Lần nhờ vả này có trả công đàng hoàng, chắc nhỏ sẽ không quậy phá đến nỗi khách bỏ chạy hết đâu.
Minh Quân tạm thời không thèm quan tâm đến Ngọc Nghi nữa: "Rồi rồi, đi liền đây." Rồi cậu chuyển sự chú ý sang cô gái còn lại, người này nãy giờ chỉ đơn giản là đứng đó và nghe Ngọc Nghi than phiền với vẻ mặt gần như không biểu cảm, "Hoài Chiêu à, mình có thể tin tưởng cậu mà phải không? Xin hãy đảm bảo rằng quán cà phê vẫn còn trụ vững khi mình trở lại."
Hoài Chiêu gật đầu: "Được. Tôi sẽ đảm bảo mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn khi cậu trở v–"
"Này!" Ngọc Nghi bất ngờ kêu lên, giả vờ tức giận nói, "Sao cậu chỉ hỏi Hoài Chiêu thôi!? Mình cũng có thể–"
"Cậu im lặng đi." Hoài Chiêu bình tĩnh lên tiếng, ngăn chặn sự phản đối của người kia, "Ai cũng biết là cậu rất dễ bị phân tâm mà."
"Hở?" Ngọc Nghi lùi lại và bẽn lẽn chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau, "Đ-Đâu có đâu..."
Hoài Chiêu vẫn nhìn chằm chằm vào Ngọc Nghi: "Chưa kể, cậu đã nói là muốn dành cả ngày bên tôi mà. Nên đừng hành động như thể cậu đang gặp vấn đề nữa."
Mắt Ngọc Nghi mở to vì ngạc nhiên, qua vài giây sau, cô lại bĩu môi: "H-Hoài Chiêu~ Cậu không đứng về phía mình sao–" Đột nhiên Ngọc Nghi ngừng nói. Qua khóe mắt, cô thấy cửa quán đã đóng và Minh Quân cũng biến mất dạng, "Ủa!? Minh Quân cậu ta–"
"Minh Quân đã rời đi trong lúc cậu cằn nhằn rồi."
"Aaa, mình chưa nói xong mà! Sao tên ranh đó dám chạy– Ui da!!" Ngọc Nghi bực bội định đuổi theo thì một cơn đau nhói như côn trùng cắn xộc thẳng vào trán cô, cô lập tức giương cặp mắt cún con đáng thương về phía Hoài Chiêu, "C-Cậu nỡ đánh mình ư~"
"Nỡ chứ." Hoài Chiêu ngoái đầu nhìn lại và mỉm cười nhẹ nhàng với Ngọc Nghi, "Đi làm việc đi, hôm nay chúng ta là chủ quán cà phê."
Ngọc Nghi cười khúc khích và ngượng ngùng liếc sang một bên: "Hình như Hoài Chiêu có chút thay đổi rồi thì phải?"
"...Thay đổi chỗ nào?"
"Thì... Cậu vui vẻ hơn nè, cười nhiều hơn, đôi khi còn biết nói đùa với mình nữa..." Ngọc Nghi gãi gãi má, lúng túng nói.
Hoài Chiêu lắng nghe cô nói, rồi chỉ nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Đành chịu thôi, đó là hậu quả của tập tính học ngầm."
"Hậu quả? Cậu thay đổi theo chiều hướng tích cực mà!"
"Làm việc đi."
"Ấy! Chờ mình với!"
Khoảng thời gian còn lại trong ngày trôi qua tương đối yên bình. Hai cô gái chỉ cần tiếp đón vài vị khách quen của quán, đa số họ đều mua mang về nên cũng khá thuận lợi. Đến giờ ăn trưa, Minh Quân cũng không đến nỗi tệ mà gọi giúp họ hai phần ăn bên ngoài, sau đó hoàn toàn an tâm giao quán vào tay Ngọc Nghi và Hoài Chiêu.
Khi hoàn thành hết mấy việc lặt vặt trong quán như lau chùi quầy và sắp xếp bàn ghế, thì hầu hết thời gian họ đều rảnh rỗi.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Mặt trời bắt đầu lặn xuống đường chân trời, khiến không gian trong quán trở nên tối hơn. Ngọc Nghi chợt ngẩng đầu lên khỏi quầy, cô nhìn chăm chú vào Hoài Chiêu, người đang ngồi tính toán lại doanh thu trong ngày ở phía bên cạnh.
"Nè~ Hoài Chiêu, sao chúng ta không đóng cửa lại nhỉ?"
"Tuyệt đối không được." Hoài Chiêu ngay lập tức dừng bấm máy tính, "Minh Quân đã tin tưởng giao quán cho chúng ta trông chừng, chúng ta phải ở lại cho đến giờ đóng cửa."
"Aaa~" Ngọc Nghi nằm dài ra bàn, "Nhưng mà lâu quá... Còn có hơn hai tiếng nữa thôi, chúng ta–"
"Không được."
"Dạ dạ..."
Càu nhàu liên tục mà chẳng có kết quả gì, cô gái nào đó chỉ đành tiếp tục nằm trên bàn. Một lúc sau lại ngẩng đầu lên, cố gắng mở to đôi mắt đang dần nặng trĩu vì buồn chán. Rồi cô lại nhìn sang người bên cạnh, Hoài Chiêu dường như còn tập trung hơn cả lúc mới vào quán nữa, đáng nể thật.
Ước gì bây giờ được cùng Hoài Chiêu tung tăng đây đó... Nhưng cô ấy bướng bỉnh quá! Thay vì dành buổi chiều rảnh rỗi này để đi chơi cùng nhau thì hai người lại bị mắc kẹt ở đây...
Cái tên Quân kia mà nuốt lời không đưa hai tấm vé kia cho cô, cô nhất định sẽ hóa kiếp cậu ta ngay lập tức!
Cuộc đấu tranh nội tâm của Ngọc Nghi diễn ra trong thời gian ngắn, còn cô thì vẫn ở trạng thái nỗ lực chống lại sự mệt mỏi và buồn chán ngày càng tăng. Rốt cuộc, Ngọc Nghi lại cúi đầu xuống và tiếp tục ngắm nhìn nàng thơ của mình.
"Không biết mình và cậu ấy có thể mãi bên nhau thế này hay không..."Một cảm giác kỳ lạ và khác thường xẹt qua l*иg ngực Ngọc Nghi khi cô lơ đãng nghĩ đến khả năng này.
"Hay bọn mình sẽ phải xa nhau khi đã trưởng thành..."Ngọc Nghi khẽ đặt tay lên ngực, bất an cắn môi.
"Không biết tương lai của mình sẽ ra sao..."Ánh mắt Ngọc Nghi dán chặt vào người Hoài Chiêu, cảm giác kỳ lạ kia ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
"Liệu... Bọn mình sẽ mãi là bạn hay là–""Nghi." Giọng Hoài Chiêu dường như vang vọng trong không gian yên tĩnh của quán. Cô tò mò nghiêng đầu hỏi, "Có vấn đề gì sao? Nãy giờ cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi."
Mắt Ngọc Nghi mở to và gò má bắt đầu ửng đỏ khi nhận thức được bản thân đang làm gì: "H-Hả? Cậu nói gì mình không hiểu–"
"Đừng nói dối." Hoài Chiêu thẳng thừng nói. Cô vòng qua quầy và đi đến bàn của Ngọc Nghi, rồi ngồi xuống đối diện với cô ấy, "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Đ-Đâu có..." Ngọc Nghi cố đảo mắt nhìn xung quanh, "Mình chỉ đang nghĩ linh tinh thôi ấy mà..."
Hoài Chiêu mệt mỏi thở dài: "Có phải cậu đang âm mưu gì đó để tôi đóng cửa quán sớm không?"
"H-Hả!? Không phải!" Ngọc Nghi lập tức nhảy dựng lên phản đối.
"Vậy, cậu đang nghĩ gì?" Vẻ mặt Hoài Chiêu dịu lại. Cô cúi người về trước và trao cho Ngọc Nghi một nụ cười ấm áp, ánh mắt chất chứa đầy sự quan tâm, "Nhớ kỹ, tôi không muốn cậu giấu tôi bất cứ điều gì."
"Ôi..." Ngọc Nghi cảm thấy mình đang bị dồn vào chân tường, "Không công bằng tí nào. Sao mình có thể từ chối khi cậu nhìn mình bằng vẻ mặt đó chứ?"
"Vì đó là cách duy nhất khiến cậu hợp tác." Hoài Chiêu trả lời không chút do dự.
"Được rồi, mình sẽ nói mà." Ngọc Nghi hít vào một hơi thật sâu, "Mình đang nghĩ về tương lai."
Cô gái đối diện lại nghiêng đầu sang một bên, khuôn mặt hơi nhăn lại vì bối rối: "Tương lai? Như thế nào?"
Dù đã cố hết sức để có thể nhìn thẳng vào người kia khi nói chuyện, nhưng Ngọc Nghi lại ấp úng và ngại ngùng liếc sang chỗ khác: "Chỉ là..." Cô luống cuống khoa tay múa chân để diễn đạt ý của mình, "Kiểu như là... Chúng ta sẽ ra sao trong vài năm nữa? Dù sao thì chúng ta sẽ không mãi là học sinh nên là..."
"Hừm... Đó đúng là một mối bận tâm nhỉ." Hoài Chiêu đăm chiêu suy nghĩ, cô lơ đãng đảo mắt khắp quán, "Tôi nghĩ có thể cậu sẽ...làm việc ở một công ty nào đó, ví dụ như truyền thông và báo chí."
Dừng lại giây lát, Hoài Chiêu bắt đầu phân tích: "Nhưng điều đó có vẻ khá khó đối với sự thiếu kiên nhẫn và dễ phân tâm của cậu." Thấy khuôn mặt ai đó lại bắt đầu mếu máo, cô nói tiếp, "Nhưng cậu rất biết cách ăn nói, lại có thể hòa đồng với mọi người, hơn nữa cũng rất nhạy bén với các vấn đề liên quan đến xã hội. Nên tôi nghĩ, ưu điểm của cậu nhiều hơn khuyết điểm."
"A... Có lẽ là cậu nói đúng. Giờ thì mình lại cảm thấy thật ngớ ngẩn khi đã lo lắng quá mức rồi." Ngọc Nghi gãi đầu cười hì hì.
"Nhưng đó không phải điều mình thật sự lo lắng..."Đôi mắt Ngọc Nghi vẫn tiếp tục khóa chặt vào người Hoài Chiêu. Cảm giác như thể rất muốn vươn tay ra và kéo cô ấy vào lòng mình, sự thôi thúc này khiến cô không cách nào cưỡng lại được.
"Nghi." Hoài Chiêu gọi tên cô một cách khá nặng nề, gần như là tức giận.
"Á...!" Người vừa được gọi tên kinh ngạc hét lên, suýt nữa thì đã ngã ngửa ra sau, "S-Sao thế–"
"Cậu vẫn còn giấu tôi chuyện gì đó." Đôi mắt Hoài Chiêu sắc bén và cái nhìn ấy dữ dội vô cùng.
"Đ-Đâu có! Mình..."
"Được, vậy tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa."
"T-Thật độc ác! Cậu không thể tuyệt tình với mình như vậy!"
Hoài Chiêu lại thở dài một hơi, nét mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
Khi đã chắc chắn rằng Hoài Chiêu không giận mình, Ngọc Nghi mới bắt đầu lắp bắp: "C-Cậu đã nghĩ đến cả công việc tương lai cho mình... Vậy, vậy còn, cậu thì sao...?"
Đây là lần đầu tiên Hoài Chiêu mất cảnh giác, câu hỏi này khiến cô không biết phải trả lời làm sao, chỉ đành nhỏ giọng hỏi: "Ý cậu là gì?"
"Thì là..." Ngọc Nghi cố suy nghĩ xem bản thân nên nói thế nào để không bị lộ quá nhiều, "Cậu định sẽ thế nào trong tương lai? Muốn làm nghề gì nè, rồi vẫn sống ở tỉnh này hay là chuyển đi đâu..."
"Không rõ lắm, nhưng sẽ ở gần cậu một chút." Hoài Chiêu nói mà không chút đắn đo suy nghĩ, "Dù sao tôi cũng đã quen với việc có cậu bên cạnh. Nên là, tôi thấy không có lý do gì để rời đi cả, trừ khi tôi buộc phải làm vậy."
Những lời của Hoài Chiêu trong chốc lát đã đập tan mọi nỗi bất an và sợ hãi trong lòng Ngọc Nghi. Cô nhanh chóng quay lại vẻ tươi tắn thường ngày của mình, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm hy vọng: "V-Vậy ý cậu là, cậu sẽ mãi ở bên mình...!?"
Hoài Chiêu ngượng ngùng gật đầu: "Tất nhiên... A, đó chỉ là giả sử thôi, nếu đến khi ấy cậu vẫn còn cần tôi thì–"
"Đương nhiên là cần rồi!" Ngọc Nghi vui sướиɠ reo lên, cô nhảy khỏi ghế và di chuyển nhanh ra khỏi quầy.
Trước khi người kia kịp phản ứng, thì Ngọc Nghi đã kéo cô ấy ngồi dậy và tặng cho cô ấy một cái ôm đầy ấm áp.
"N-Nghi?"
"Chúng ta phải mãi mãi bên nhau đấy." Ngọc Nghi gục đầu vào vai Hoài Chiêu và khẽ thì thầm, cái ôm ngày càng siết chặt hơn.
Hoài Chiêu im lặng một lúc, sau đó cẩn thận vòng tay qua để đáp lại cái ôm của Ngọc Nghi: "Tất nhiên rồi... Nghe có vẻ, rất tuyệt."