Lúc Lâm Linh và Khải hưng phấn mang chó săn về tới lâu đài thì trời đã nhá nhem tối. Để cho Arthur bất ngờ, bọn họ giấu con chó săn tại một nơi khá an toàn.
Vừa bước vào thành Lâm Linh đã thấy một gương mặt quen thuộc, mái tóc hắn xanh như biển, đôi mắt trong như bầu trời, sâu trong đôi đồng tử ấy toát lên vẻ thần bí như đang cất giữ những bí mật của vũ trụ bao la. Lúc nhìn thấy Lâm Linh hắn nở một nụ cười lười biếng với nàng.
“Mặc Lâm, ngươi đã về!” Lâm Linh nở một nụ cười thật to, trong mắt nàng đây chính là chìa khóa để hoàn thành trò chơi a.
“Ngươi cũng đã trở về.” Hắn hình như cũng đã biết được sự trở về của Lâm Linh.
“Khải, các người đi đâu thế?” Arthur đứng bên cạnh mở miệng.
“Chúng ta…” Lâm Linh đang tính trả lời thì thấy Khải đang trừng mắt cảnh cáo nàng giữ bí mật. Vì thế nàng liền im bặt không nói gì nữa.
“Ta mang cô ấy đi ra ngoài dạo phố.” Khải cười thước thước tiếp lời.
“A?” Arthur nhíu mày, “Cũng chỉ có huynh mới chịu được phiền phức lớn như này.”
“Này…” Lâm Linh buồn bực trừng mắt nhìn hắn một cái, cái tên đáng ghét này lúc nào cũng nói những lời ác độc như thế.
“Đúng rồi, Arthur. Người chủ trì nghi thức thụ phong chứckỵsĩlần này của con là phụ hoàng con, cũng chính là đương kim England quốc vương.” Arthur vừa nghe Mặc Lâm nói thì biến sắc, nhưng lập tức rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh nhạt. Nhưng Lâm Linh đã bắt được một tia xẹt qua ấy trong mắt hắn – một tia của sự vui mừng.
“Thật không?” Ngữ khí của hắn vẫn một mực lạnh nhạt như thường, cứ như là hắn không có biểu hiện mừng rỡ gì với cha của mình vậy.
“Con còn có việc muốn làm, sư phụ, người cũng đi nghỉ sớm đi.” Arthur nói rồi xoay người rời đi.
“Arthur…” Mặc Lâm nhìn bóng lưng của hắn tính nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Sau khi trầm mặc vài giây quay lại nói với Lâm Linh, “Ngươi đi theo ta.”
Phòng Mặc Lâm là phòng đầu tiên trên tầng ba của lâu đài, trên cái tủ gỗ phía nam căn phòng còn có một bình hoa cao cổ cắm đầy những bông hoa hồ điệp đang nở rộ, làm cho căn phòng tăng thêm một chút mùi vị của “xuân”. Không khí trong phòng phiêu đãng một mùi thơm như có như không.
Lúc này nàng mới phát hiện hóa ra trong phòng Mặc Lâm có loài hoa này. Ý nghĩa của hoa hồ điệp là nỗi nhớ, bởi vì chất chứa quá nhiều nỗi niềm thương nhớ trong lòng mà không cách nào nói ra, tích lũy dần theo ngày tháng, màu xanh nhẹ nhàng cũng dần trở nên đen nhánh nặng nề. Hẳn là trong lòng của hắn cũng có nỗi khổ riêng.
Nhưng Mặc Lâm hắn đang nhớ ai?
“Vài ngày nữa ta có một số chuyện cần phải giải quyết nên sẽ rời đi một thời gian. Nhớ kỹ, nghi thức thụ phong chứckỵsĩcủa Arthur phải do phụ vương của nó chủ trì, tuyệt đối không được để ra sai sót,” Mặc Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu để ra sai sót gì thì trò chơi này sẽ bị thất bại. Tất cả sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.”
“Nếu như quan trọng như vậy, ngươi không thể đợi đến lúc nghi thức hoàn thành rồi mới rời đi sao?” Lâm Linh có chút không nắm chắc.
“Nơi này còn có Lancelot và khải, có bọn họ trợ giúp, ta tin là ngươi có thể làm được. Ngươi sẽ tiếp tục trò chơi này,” Mặc Lâm quay đầu mỉm cười với nàng, “Đó cũng là lý do mà ngươi chủ động quay về mà, có đúng không?”
“Ta……” Lâm Linh hạ giọng, “Không thể phủ nhận là, từ lúc bắt đầu chơi trò chơi này, ta cảm giác được mình không còn như trước kia nữa, ta thích sự thay đổi này, cho nên, ta muốn hoàn thành trò chơi. Chỉ cần cố gắng kiên trì, chỉ cần cố gắng hết sức, cho dù kết quả có không như ý nguyện cũng không có gì tiếc nuối.
Nói xong, nàng ngẩng đầu, phát hiện Mặc Lâm đang nhìn mình tựa hồ suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt phức tạp, thâm thúy khó rõ ràng.
“Nửa tháng sau đích thân quốc vương sẽ tới nơi này.” Nụ cười của hắn vẫn nhẹ nhàng, lười biếng, ấm áp và…..cô đơn như vậy.
“Arthur cậu ấy, cậu ấy thật sự sẽ trở thành quốc vương England sao?”
“Đương nhiên, đó là số mệnh của cậu ấy. Chỉ có cậu ấy mới là người có thể rút ra thiên mệnh chi kiếm.”
=== ====== =========
Lâu đài ban đêm một mảnh tĩnh lặng.
Ở giữa không gian yên ắng ấy có những tiếng động nhỏ hỗn loạn không ngừng. Những con côn trùng nhỏ bay qua nhẹ đánh giọt sương, chú dế mèn nhỏ kéo một bài đàn, chim nhỏ đậu ở cành cao chải chuốt bộ lông rực rỡ của mình… Bọn chúng cứ như đang ở trong mộng mà nhỏ giọng nỉ non. Mọi thứ xung quanh cứ im lặng như thế, cứ như sẽ không có ai nghĩ trong nơi này còn có người nào.
Arthur gối đầu lên hai cánh tay ngắm bầu trời đêm, ánh sáng lập lòe của đom đóm lượn lờ quanh thân hắn, làm cho cả người hắn cũng muốn lập lòe sáng lên. Hắn nhổ một cọng cỏ ngậm vào miệng, mùi hương mát lạnh cam khổ của cỏ tản ra, giống như tâm trạng của hắn lúc này vậy.
Phía sau lùm cây đột nhiên truyền đến tiếng loạt xoạt, hắn nhíu nhíu mày, “Cô ngốc, đừng có mà ở đó giả thần giả quỷ nữa, mau chui ra đi”
Lâm Linh ngượng ngùng lè lưỡi,“Sao cậu biết là tôi?”
“Trừ cô ra làm gì còn có ai lén lút như vậy.”
Lâm Linh trừng mắt nhìn hắn, nàng hẳn là nên quen với thói ác mồm ác miệng của hắn rồi mới đúng.
Ăn xong lại nằm coi chừng bị biến thành một tên mập bây giờ…. Trong lòng nàng rủa thầm hắn —
“Đúng rồi, lần này quốc vương bệ hạ đích thân đến đây, cậu chắc cũng hẳn nhiều năm rồi chưa từng gặp lại phụ vương một lần.” Nàng thuận miệng nói. Nhưng vừa mới nói xong những lời này thì liền hối hận, bởi vì trên mặt hắn lộ rõ vẻ không quan tâm.
“Sợ là ông ấy cũng đã quên đi sự tồn tại của ta rồi.” Ngay lúc nàng còntưởnghắn sẽ thèm không mở miệng thì hắn trả lời, “Ta nghĩ lần này nếu không nhờ có quan hệ với sư phụ, ông ấy cũng sẽ chẳng nhớ tới là mình còn một đứa con trai như này đâu.”
Trong bầu trời đêm loáng thoáng hương hoa mãn phồn, ánh sáng chòm sao Tinh Huy phía chân trời chiếu vào mắt hắn loe lóe, ánh lên một tia cô đơn cùng bi thương.
Nhìn ánh mắt đau thương ấy, nàng đột nhiên muốn dùng bàn tay vuốt lên đôi mày đang nhíu lại của hắn. Từ nhỏ Arthur đã phải rời xa phụ thân, chắc hắn cũng rất nhớ người thân của mình, chỉ là, hắn dùng chiếc mặt nạ lạnh lùng che hết nội tâm bên trong của mình.
“Nếu thật sự ông ấy đã quên đi sự tồn tại của cậu, ông ấy cũng có thể cự tuyệt tham gia nghi thức thụ phong chứckỵsĩcủa cậu mà, nhất định sẽ không chạy từ Camelot xa xôi mà tới đây đâu, ông ấy chắc chắn là rất quan tâm tới cậu.”
Arthur lạnh lùng cười, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao, vươn tay về phía bầu trời, “ Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, ta sẽ thâu tóm được cả những vì sao trên bầu trời này.”
“Tôi đã từng nghe qua một câu nói.” Lâm Linh mở to hai mắt, “Mỗi một ngôi sao tượng trưng cho vận mệnh của một con người, nên nó nhất định sẽ cho cậu thấy, tuy nhiên lại thấy rất mơ hồ. Nó vĩnh viễn nhấp nháy ở trên đầu cậu, nhưng cậu sẽ mãi mãi chẳng bao giờ chạm vào được nó.” Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn vào đôi mắt tự do không lẫn một chút tạp chất nào ở trên cỏ, mỉm cười vươn tay của mình lên bầu trời, đo đặc khoảng cách của những vì sao, đột nhiên cảm giác được người bên cạnh nhìn mình, nàng quay đầu lại đối mắt với con ngươi màu tím kia.
“Cố gắng vươn tay tới các vì sao, cho dù không thể chạm được đến nó, nhưng cũng chứng minh mình đã cố gắng thực hiện giấc mơ của mình. Nhưng cũng rất nhiều người, ở trên con đường của mình đã nhanh thu tay về.” Ánh mắt màu tím của hắn còn lấp lánh hơn cả những ngôi sao kia, “Cho nên, cho dù thế nào, cũng không bao giờ thu tay mình về, cũng không bao giờ từ bỏ ước mơ.”
Cây cối nhẹ nhàng rung động trong ngọn gió trong trẻo mà lạnh lùng, phả vào mặt nàng một trận run rẩy. Ở sâu trong con ngươi sáng ngời ấy, nàng lại một lần nữa thấy được dã tâm vô hạn. Ước mơ của Arthur, là nắm được tất cả những vì sao trên bầu trời này.
Nàng lại một lần nữa dao động, mình, thật sự có thể trợ giúp hắn sao? Thật sự là có thể chứ?
“Muốn tiếp tục ở lại bên ta, cô vẫn còn kém xa lắm. Ngày mai tiếp tục hảo hảo tu luyện khả năng bắn cung của cô.” Hắn tựa hồ đã nhận ra sự biến hóa trên gương mặt nàng, lạnh lùng nhét thêm một câu.
“Nhưng, nếu không tôi, có người đã bị biến thành heo nướng…”
“Cô ngốc kia câm mồm lại ngay cho ta! Ngày mai ta nhất định sẽ tăng cường huấn luyện cho cô!
“Tại sao…”
“Bởi vì cô học quá chậm, quá ngu!”
“Chẳng lẽ cậu học cái gì cũng rất nhanh sao…”
“Đương nhiên!”
“Ai da, nhưng mà hiện giờ còn có ai đó chưa học được cách gắp đậu……”
Thấy vẻ buồn bực trên mặt Arthur, Lâm Linh phá lên cười, dường như cũng bị nàng lây, khóe miệng Arthur cũng dần buông lỏng nở một nụ cười nhẹ nhàng, hai người cứ vậy sóng vai ngồi trên thảm cỏ, nhìn bầu trời đầy sao như đang chiếu rọi cả một vùng xa xôi rộng lớn.
Chắc chắn sẽ có một ngày hắn không hề do dự nắm chặt những vì sao ấy ở trong lòng bàn tay của mình.
Vậy còn nàng thì sao?
Giấc mơ có vẻ như rất xa vời, nhưng ít ra, nàng vẫn có dũng khí vươn tay chứ nhỉ?
Nửa tháng sau, cuối cùng cũng gần đến ngày tổ chức nghi lễ thụ phong cho Arthur, quốc vương đúng hạn đi tới lãnh địa của bá tước Ái Khắc Luân. Arthur không tự mình nghênh đón phụ thân của hắn mà lại phái Lancelot đưa đoàn người của quốc vương vào lâu đài.
Nhờ có Lancelot nên Lâm Linh cũng không lo lắng, nếu là cậu ấy thì nhất định sẽ mang quốc vương an toàn nguyên vẹn đến đây.
Lúc đi ngang qua hoa viên, nữ hầu chăm sóc chó săn đột nhiên đến báo với Lâm Linh rằng con chó săn nhỏ đã chạy, Lâm Linh vội vàng cấp bách tìm kiếm khắp nơi, tốn nhiều công sức mới bắt được nó đang ở cổng lâu đài. Cả người con chó đầy bùn đất liều mạng giãy giụa trong lòng Lâm Linh, đôi mắt to màu hổ phách tràn đầy thần sắc lo lắng.
“Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Đói bụng sao?” Lâm Linh hỏi nó.
Chú chó săn vẫn tiếp tục giãy giụa, không khách khi dùng móng vuốt quào lên mặt Lâm Linh, vô tư đạp lên cái mũi của nàng muốn bỏ chạy, Lâm Linh bắt đầu có chút tức giận, xách nó lên nhúng cái “bùm” xuống dưới hồ nước bên cạnh.
Đúng lúc đó một chuyện khó tin xảy ra! Chú chó săn vừa mới xuống nước đột nhiên có một quần sáng màu vàng vây quanh, sau khi hào quang biến mất thì không thấy chú chó đâu mà thay vào đó là một nam hài tử!
Hắn khoảng bảy tám tuổi, có một mái đầu màu vàng y chang Arthur, một đôi mắt màu hổ phách xoáy tròn linh động, vô cùng đáng yêu.
Hơn nửa ngày Lâm Linh mới hồi phục lại tinh thần, lắp bắp nói, “Ngươi, ngươi rốt cuộc là cái gì vậy?”
Tiểu nam hài không thèm trả lời nàng, ngồi phịch xuống đất thở dài nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói, “Tốt quá, đúng lúc khôi phục lại được hình người.” Vừa mới nói xong thì hắn nhìn thấy Lâm Linh đang đứng trợn mắt há mồm, vội vàng nói tiếp “Ta biết ngươi nhất định cũng rất kinh ngạc, bất quá giờ ta không thể giải thích được với ngươi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết có người muốn phá hỏng nghi thức thụ phong của Arthur, cho nên quốc vương có lẽ sẽ có nguy hiểm……”
“Cái gì!” Lâm Linh chấn động, “Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”
“Có lẽ sẽ có bẫy rập, ảo cảnh các loại gì đó. A… Không xong, lần này thời gian sao ngắn như vậy…” Tiểu nam hài nói còn chưa kịp nói hết, đột nhiên hét to một tiếng, trong nháy mắt lại biến thành một con chó săn màu vàng.
“Đây là chuyện gì?” Lâm Linh hoảng sợ.
Tiểu chó săn cũng bất đắc dĩ lắc đầu, giơ cái chân trước chỉ chỉ về phía trước.
Lâm Linh hiểu rõ thời gian đã rất gấp gáp. Trên đường quốc vương đi đến lâu đài, chuyện gì cũng có thể phát sinh, những cái bẫy khôngtưởngvẫn đang rình rập bọn họ.
Không kịp đi báo với Arthur …
Như vậy, cũng chỉ có nàng…