Khu rừng trải dài đến vô tận, trên đỉnh mấy tán cây, sao trời mang theo hương gió say nhè nhẹ thổi, ngay cả đại dương xanh biếc ban ngày cũng biến thành một mảng thâm đen dưới ánh trăng. Sương đọng trên những phiến lá rơi xuống những hòn đá phát ra âm thanh leng keng, gió thổi qua rừng mang theo âm thanh sàn sạt, toàn bộ đều là âm thanh tự nhiên tạo thành bản nhạc không lời.
Trong hoàn cảnh đẹp đẽ lãng mạn như vậy nhưng trong lòng Lâm Linh vẫn thấy rất bất an. Lên đường đã được mười ngày nhưng mặt Arthur vẫn lạnh tanh, giống như ai nợ hắn mấy mươi vạn lượng vậy.
Nhớ tới những lời tàn nhẫn ngày đó của hắn, nàng lại cảm giác được da đầu một trận tê dại. Hơn nữa nhìn sắc trời tối đen như mực thế này, nàng rất sợ bị hắn ném lại trong rừng.
“Arthur, trời đã tối rồi, chúng ta tìm một nơi nghỉ lại thôi……” Nàng giục ngựa tiến lên cạnh hắn, ráng nặn ra một nụ cười hòa hảo.
“Muốn nghỉ ngơi sao? Được.” Arthur liếc nàng một cái,“Ngươi cứ việc ở chỗ này nghỉ ngơi, ta đi tiếp.”
“A! Vậy, ta cũng không nghỉ ngơi.” Nàng thấy hắn tăng tốc, hốt hoảng vội vàng giục ngựa đuổi theo.
Trời đột nhiên mưa. Lâm Linh chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa đói, rất muốn tìm một nhà người dân nào đó nghỉ lại một chút. Không biết đi qua bao nhiêu con đường, từ dưới tán lá xum xuê đột nhiên hiện ra ánh sáng le lói của đèn dầu. Lâm Linh hướng theo ánh sáng của đèn dầu nhìn lại, không khỏi mừng rỡ chỉ vào đó nói,“Arthur, kìa kìa, nơi đó có nhà dân!”
Arthur ngẩng đầu hướng tay nàng chỉ, quả thật ở đó có một ngôi nhà làm bằng đá, ánh sáng đèn dầu là từ đó chiếu tới.
“Chi bằng chúng ta xin ở nhờ nơi đây một đêm được không?” Trong mắt Lâm Linh mang theo sự cầu xin, làm ơn đáp ứng đi nếu không nàng sẽ ngủ trên lưng ngựa mất.
Arthur nghiêng đầu, kéo kéo dây cương giục ngựa tới phía trước vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói,“Cô ngốc, còn không đuổi theo.”
Lâm Linh thấy hắn lên tiếng hướng về phía đó, chân thấp chân cao chạy theo.
Đá trên tường nhà phủ một rêu xanh, ngay cả cửa gỗ cũng vậy. Dưới ánh trăng cả ngôi nhà đá tỏa ra một loại thanh sắc quỷ dị.
“Ngôi nhà này có chút cổ quái.” Lúc nàng chạm tay lên cánh cửa gỗ phủ đầy rêu xanh, Arthur nhíu nhíu mày.
“Cái gì cổ quái, chẳng lẽ ngươi không dám đi vào?” Lâm Linh đang thầm nghĩ tính ở trong phòng ấm áp ở lại một đêm, nàng không muốn nghỉ ở nơihoangdã.
“Nực cười, sao ta lại không dám.” Hắn liếc nàng một cái, tiến lên gõ gõ cửa.
Cánh cửa “két” một tiếng bật mở, xuất hiện đằng sau cánh cửa là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Hơn nữa, còn là một nữ nhân xinh đẹp.
Arthur xuống ngựa, chào bằng một tư thế đúng chuẩn quý tộc,“Thưa phu nhân, xin lỗi đã quấy rầy cô, chúng tôi là những người du lịch tha hương, không biết chúng tôi có thể ở nhờ lại một đêm không?”
Nàng lắp bắp kinh hãi, ánh mắt xẹt qua thanh kiếm bên hông Arthur, lại xẹt qua cung tên trên lưng Lâm Linh, lập tức lộ ra một nụ cười ôn nhu,“Nếu như cô cậu không chê nơi này đơn sơ thì xin mời vào.”
Trong phòng bày biện đơn sơ hơn so vớitưởngtượng của bọn Lâm Linh, vừa vào phòng, Arthur lại nhíu nhíu mày, Lâm Linh hít hít cái mũi, cảm thấy trong căn phòng có cái mùi gì đó rất kỳ quái. Hơn nữa không biết tại sao có cảm giác trong căn phòng này có cái gì đó là lạ không nói nên lời.
Người phụ nữ trẻ tuổi mời họ ngồi xuống, rất nhanh bưng đậu hũ nóng cùng bánh mì lên, thân thiết nói,“Đứa trẻ đáng thương, nhất định là đói bụng lắm, hãy ăn chút gì đi.”
Lâm Linh nói tiếng cám ơn, lập tức cầm thức ăn lên nuốt ngấu nghiến, nàng không có giống như mấy người đến ăn vẫn còn muốn duy trì phong độ quý tộc. Nhìn hắn ăn một cách nhã nhặn thật có cảm giác muốn bỏ đói hắn vài ngày xem thử hắn còn có thể duy trì phong độ gì không.
Thấy bọn họ ăn xong thức ăn, trên mặt người phụ nữ xẹt qua một tia phức tạp, chần chừ mãi mới mở miệng,“Ăn xong rồi, giờ hai người hay là đi ra ngoài đi.”
Lâm Linh sửng sốt, khối bánh mì cuối cùng mới nuốt kẹt trong cổ họng, vị phu nhân này sao tự nhiên đang êm đẹp lại đuổi khách đi?
Nhưng Arthur lập tức đứng lên,“Đa tạ phu nhân chiêu đãi, chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa.”
Mặt phu nhân lộ vẻ khó khăn,“Thật là ngại quá, nhưng tôi không thể giữ hai người ở lại chỗ này, hy vọng chút thức ăn này có thể bổ sung một ít thể lực cho hai người, nhanh rời nơi này đi thôi. Rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.”
Lời nàng vừa dứt ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, ngay cả bức tường cũng chấn động theo từng cước bộ, sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trở nên trắng bệch, lẩm bẩm nói,“Không xong, hắn đã về, nhưng thời gian còn chưa tới mà!”
Lâm Linh trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, có thể phát ra tiếng bước chân này thì chắc chắn không phải là người bình thường.
Arthur sắc mặt khẽ biến, tay đặt trên vỏ kiếm.
“Không được, hai người không phải là đối thủ của phu quân tôi đâu,” Phụ nữ hướng Arthur lắc lắc đầu, cố gắng trấn định nhấc tấm ván gỗ dưới mặt đất lên, chỉ vào tầng hầm tối om,“Hai người trước trốn tạm vào hầm này đi, nhớ kỹ, vô luận các ngươi nhìn thấy cái gì cũng không được đi ra, cũng không được phát ra tiếng động gì. Hiểu chưa?”
Lâm Linh khó xử nhìn Arthur, bất thình lình tình huống này làm cho nàng có chút suy nghĩ, phu quân? Chẳng lẽ chủ nhân của âm thanh đáng sợ ngoài đó đúng là của phu quân nàng?
“Xuống mau.” Arthur thấp giọng nói, khéo nàng nhanh chóng nhảy vào tầng hầm, người phụ nữ lập tức nhanh tay khép lại tấm ván gỗ.
Tầng hầm này khá nhỏ, nhưng lại chất đầy khoai tây, làm cho chỗ đứng của bọn họ chật đến thảm thương, dưới tình hình này chỉ có thể dựa lưng vào nhau.
“Arthur……” giọng nàng có chút run rẩy.
“Đừng sợ.” Hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, cảm giác ấm áp của hắn từ đầu tay truyền xuống toàn thân, giúp nàng tỉnh táo hơn một chút.
Phía trên đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng bước chân làm căn phòng lung lay muốn đổ cùng tiếng nam nhân ồm ồm như hét,“Anna, nhanh đi làm cơm cho ta.”
Lời hắn vừa dứt, chỉ nghe bịch một tiếng, một loại đồ vật vô tư bị ném phía trên đỉnh đầu bọn họ. Một mùi máu tươi đập vào mặt, Lâm Linh cảm thấy trên mặt nóng lên, một giọt chất lỏng ấm áp tích ở khe hở tấm gỗ nhỏ lên mặt nàng, nàng thử sờ mặt thấy có cái gì sền sệt, cẩn thận ngửi lại, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, chất lòng này hình như là – máu tươi!
“Anna, trong phòng hình như có mùi người lạ?” Nam tử kia khàn khàn nói,“Nếu như ta tìm thấy hắn ta nhất định sẽ xé nhỏ hắn ra ăn.”
“Phu quân thân ái, nơi nào có mùi người lạ, có lẽ là mùi trên thi thể đứa bé mà chàng mới mang về vọng lại đi.” Người phụ nữ ôn hòa nói.
“Được rồi được rồi, nhanh làm cơm tối để lát ta còn đi ra ngoài!” Nam nhân kia không nhịn được nói.
“Thϊếp đi đây.” Người phụ nữ cúi người, kéo cái gì đó trên nền nhà đi.
Lâm Linh hoảng hốt, nói như vậy trên đỉnh đầu nàng là thi thể một đứa trẻ.
Là bữa cơm của tên nam nhân này.
Nghĩ đến đây, toàn thân nàng run rẩy không tự chủ đứng lên, chưa bao giờ sự sợ hãi trong nháy mắt chạy dọc hết khắp tứ chi trăm mạch của nàng như vậy, nếu biết trước sẽ gặp chuyện kinh khủng thế này thì có gϊếŧ chết nàng nàng cũng sẽ nhất định không trọ ở đây đâu!
Nhận ra sự sợ hãi của nàng, bàn tay Arthur đang nắm tay nàng càng nắm chặt hơn, mặc dù xung quanh một mảnh tối om nhưng nàng có thể cảm nhận được sự trấn định từ đôi mắt tím của hắn, cùng với cảm nhận không ngừng truyền đến từ bàn tay kia — cuồn cuộn chảy không ngừng nhiệt lượng và dũng khí.
Lòng nàng chậm rãi bình tĩnh lại. Sự sợ hãi sâu trong nội tâm từng chút từng chút một bị sự ấm áp từ bàn tay hắn xua đuổi dần.
Mặc dù toàn thân đang bị bóng tốibao phủ nàng cũng không còn cảm giác sợ hãi.
Ngẫu nhiên ở trong trường hợp này có lẽ cũng không phải chuyện xấu.
Ít nhất vì chống đỡ bóng tối mà đề cao dũng khí, thu hẹp khoảng cách.
Đúng là sự ấm áp mà ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không tài nào cho được.
Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai.
Cái gì cũng không nghĩ, không muốn, không sợ hãi.
Chỉ có mạch đập của nàng và hắn nhẹ nhàng nhảy lên.