Sau lần sinh nhật, quan hệ giữa Arthur và Lâm Linh chẳng những không cải thiện mà còn muốn tệ hơn so với trước.
Với một bộ dạng kỳ quái, Lâm Linh là người duy nhất trong thế giới này nghênh đón mùa đông.
Mùa đông trong tòa thành lạnh hơn nhiều so vớitưởngtượng của nàng. Mặc dù đang ngồi co ro bất động bên chiếc lò sưởi âm tường nhưng đối với cả tòa thành rộng như thế này mà nói, nhiệt lượng này không đủ xa. Bây giờ nàng đang nhớ tới không khí ấm áp của cái điều hòa ở nhà. Không biết phải ở đây đợi bao lâu…… Mặc dù bây giờ thời gian ở hiện thực đứng yên, nhưng ở nơi này nàng lại cảm thấy thời gian không ngừng trôi qua. Nhờ có chút thích ứng nên lần đầu tới nơi này nàng cũng chẳng thấy thất kinh.
Tuy vậy chờ sau lần này được trở về thế giới hiện thực, nàng còn đang do dự không biết có nên tiếp tục đi vào trò chơi lại không.
Từ nơi cách nhà bếp không xa truyền đến tiếng gϊếŧ trâu, mấy ngày trong tòa thành vẫn quanh quẩn cái tiếng này. Lâm Linh biết được từ miệng Khải rằng nguyên lai lúc này châu Âu phải giảm bớt gia súc tiêu thụ nhiều lương thực vào mùa đông, bắt bọn chúng gϊếŧ thịt rồi đem hun khói tẩm ướp chất bảo quản để dự trữ.
Ôi, xem ra suốt mùa đông này sợ rằng phải ăn thịt muối đông lạnh rồi ……
Nàng buồn bực nghĩ châu Âu thời Trung cổ thật đúng là làm cho người ta không muốn hướng tới……
“Lâm Linh, nguyên lai cô ở chỗ này!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Khải, hắn bước vào thì thấy Lâm Linh đang cuộn một đống chăn quanh người lại thành một bọc ngồi bên lò sưởi, không khỏi ách nhiên thất tiếu (hết hồn),“Cô sợ lạnh đến thế sao?”
Lâm Linh bất đắc dĩ gật đầu,“Tôi vừa sợ lạnh cũng vừa sợ nóng.”
“Nếu như cô không có việc gì thì chúng ta lại cùng tâm sự đi. Này ngươi có biết phu nhân của tử tước Lyle……” Khải lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nói nổi lên mới vừa nghe được Bát Quái.
Lâm Linh lộ ra ánh mắt xem thường, trong lòng hô to một tiếng, cứu mạng a……
Hắn một hồi, chợt nhớ tới cái gì, “A, còn có sự kiện này muốn nói cho cô, hai ngày nữa cả gia đình nhà Ái Khắc Luân chúng ta bắt đầu đi sắn bắn mùa đông, cô cũng đi cùng đi, đúng lúc thử xem trình độ bắn cung của cô.”
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu,“Săn bắn mùa đông?”
Vừa nghĩ tới bên ngoài toàn là băng tuyết, nàng hoàn toàn không có nửa điểm hứng thú, đến mùa đông nàng thà ở nhà làm trạch nữ còn hơn.
“Ôi, không muốn đi a……” Nàng đem đầu giấu vào trong chăn.
“Nếu không muốn đi cũng không sao.” Khải cười mịch mịch nói.
Nàng mặt lộ vẻ vui mừng,“Thật sự?”
“Đương nhiên, nếu ngươi không đi ta cũng không đi, chúng ta cùng ở trong tòa thành nói chuyện phiếm……”
“Ta đi!” Nàng đột nhiên cắt đứt lời của hắn, cười một cái thật to,“Ta thích nhất là săn bắn!”
Trong đầu nàng đột nhiên nghĩ tới cấu trúc đặt câu trong tiết ngữ văn, dùng tâm tình hiện tại diễn tả thành lời thật sự là hết sức thích hợp.
Thà đi ra ngoài cho lạnh tới đông cứng còn hơn là ngồi đây nói chuyện phiếm với hắn……–
Mùa đông núi rừng phủ một màu trắng xóa, vô số các bông tuyết bay lả tả đầy trời như những con bướm mưa, cuốn theo gió lạnh chậm rãi thành một mảng trong suốt long lanh. Những phiến cây lá kim tựa như những cô gái mặc những ống quần trắng noãn ngượng ngùng, ở gió lạnh vỗ về chơi đùa với tuyết rơi. Ngoài trừ mấy tiếng “chiêm chϊếp” của mấy con chim thì không còn thanh âm nào khác. Mấy con sóc nghịch ngợm nhảy xuống từ đầu cành cây, làm từng khối từng khối băng lạnh lẽo rơi xuống cổ.
Bọnkỵsĩtư thế đeo cung tên oai hùng, mang theo chó săn với chim ưng, giục ngựa tiến sâu vào rừng.
“Muốn săn con nào đây?” Lâm Linh nghiêng đầu hỏi Mặc Lâm một câu, nàng chỉ cảm thấy lạnh run, tại sao Mặc Lâm không dạy nàng hỏa hệ ma pháp, nói không chừng còn có thể ấm lên một ít.
“Bình thường chúng ta đều đi săn các con vật nhỏ như thỏ rừng heo rừng, kể cả chim như thiên nga, khổng tước, am thuần, quán điểu, bạch hạc, chim sơn ca……” Không đợi Mặc Lâm trả lời, Khải đã ở một bên mở máy hát.
“Cái gì, thiên nga, khổng tước, bạch hạc? Săn mấy con chim đó làm cái gì?” Nàng kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là để ăn rồi, nữ nhân ngốc!” Arthur lạnh lùng xen vào một câu. Con ngươi của hắn tỏa ra hàn quang lạnh như hố băng. Thân hình tuấn tú gọn gàng dứt khoát, trường bào màu xanh làm cả người tỏa ra một khí chất bệ nghễ phi phàm.
Tuy vậy cũng không thay đổi được việc Lâm Linh và những người man rợ này cùng nhau đi chung.
“Khổng tước với thiên nga mà cũng ăn được…Dã man.” Nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ bất mãn. Châu Âu thời Trung cổ quả nhiên không phải dã man bình thường.
Mặc Lâm trong mắt lướt trên một tia ý cười.
=== ====== ====== ====
Cuộc săn bắt bắt đầu……
Lâm Linh đối với việc này hoàn toàn không có hứng thú, giục ngựa theo sau bọn họ, hết nhìn đông lại nhìn tây. Một lúc sau nàng cảm giác được có cái gì đó không đúng, mọi người trong quá trình sắn bắt bất tri bất giác cũng bắt đầu rời ra, ngay cả Mặc Lâm với Khải cũng đã đi đâu mất, phía trước nàng chỉ còn lại cái nam nhân khó ưa kia, “Arthur!” Nàng vội vàng hô một tiếng,“Sao không thấy mọi người nữa?”
Arthur kéo dây cương chậm rãi đi về phía trước, không cho là đúng nói,“Ngươi cho rằng mọi người đều như ngươi tham gia là để góp vui sao? Họ đương nhiên là đi săn thú rồi.”
“Này…… Ngươi chậm một chút.” Nàng nhìn bốn phía xung quanh, chỗ này an tĩnh quá mức làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi.
Arthur khóe miệng kéo ra một tia cười trả thù. Ôi chao? Cô ta cũng biết sợ sao, giờ không phải là cơ hội tốt của cô ta à?
Lâm Linh không biết ý nghĩ trong đầu hắn, ra roi thúc ngựa cong đuôi đuổi theo Arthur. Ánh mắt lơ đãng xẹt qua vách núi cách đó không xa, chợt phát hiện có thứ gì đó đang di chuyển trên vách đá.
“Arthur, kia giống như là người?” Nàng nghi hoặc chỉ hướng đó nói.
Arthur tập trung nhìn vào, sắc mặt khẽ biến,“Thật là người, hơn nữa còn là phụ nữ!”
“Nguy hiểm quá, nếu không cẩn thận nàng sẽ bị té xuống!” Lâm Linh kinh ngạc không biết tại sao lại có phụ nữ xuất hiện ở chỗ này.
Arthur gật gật đầu, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, thúc về hướng vách núi, Lâm Linh cũng vội vã giục ngựa đuổi theo.
Lúc bọn họ sắp chạy tới, cô gái kia không cẩn thận trượt chân một cái rơi cả người xuống vách núi……
“Ngẩn ngơ cái gì, mau dùng ma pháp của ngươi!” Arthur hô to một tiếng.
Lâm Linh lúc này mới hòi phục lại tinh thần, cũng quản không được nhiều như vậy, lập tức tập trung ý niệm niệm chú ngữ, ngày giữa lúc dây mảnh treo chuông, một trận gió mạnh tuôn ra từ đầu ngón tay của nàng,cấp tốc hướng xuống thân người phụ nữ, đem thân thể của nàng chậm rãi đỡ lại trước mặt họ.
Lâm Linh ngẩn người khó tin nhìn vào hai tay, lẩm bẩm nói,“Ta thật sjw có thể thao túng gió để cứu người……” Nàng hưng phấn quay sang Arthur,“Ngươi thấy không ngươi thấy không? Ta có thể dùng ma pháp cứu người!”
Arthur vứt cho nàng một ánh mắt kinh ngạc,“Học nhiều như vậy thì thấy lạ gì? Ngu!”
Ầm — một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, ách — tên nam nhân này……
Cô gái đang hôn mê từ từ mở mắt, đó là một cô gái trạc tuổi Lâm Linh. Nàng mái tóc dài màu vàng, lục đôi mắt màu lục nhạt còn mang theo thần sắc hoảng sợ, đôi môi như cánh hoa tím lại vì bị lạnh.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Arthur xoay người xuống ngựa, nho nhã lễ độ hỏi.
Cô gái lắc lắc đầu, đột nhiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt đại biến, nhìn xuống tay mình, thấy trong tay vẫn còn nắm chặt đóa hoa sơn trà màu trắng thì thở phào nhẹ nhõm.
“Cám ơn các ngươi……” Nàng nhỏ nhẹ.
“Cô chạy đến nơi nguy hiểm này chỉ để hái hoa thôi sao?” Lâm Linh nhìn một chút hoa trong tay nàng.
Nàng cúi đầu, không nói gì, tựa hồ có cái gì khó nói.
“Nếu là việc chúng ta có thể hỗ trợ thì cứ nói ta đi.” Lâm Linh chỉ chỉ Arthur,“Vị Arthur tiên sinh này nhìn thế chứ nhiệt tình lắm.”
Cô gái do dự nhìn Arthur một chút, đột nhiên tiến lên kéo lại góc áo Arthur, nước mắt chảy xuống,“Van cầu các ngươi xin hãy cứu lấy Boraliaskỵsĩ! Nếu không anh ấy sẽ bị hủy hoại trong tay người đàn bà kia mất!”