Bầu trời trong xanh, Locke và Angelina sẽ phải cân nhắc tìm kiếm đồ ăn hôm nay. Ngày hôm qua hai người đã đem một chút đồ ăn cuối cùng ăn sạch sẽ.
"Xung quanh đây có động vật sao?" Locke hỏi một câu nói nhảm, hiện nay tuyết lớn ngập núi, lấy ở đâu ra động vật.
Kỵ Sĩ Hành Trình Trailer
Angelina trả lời một câu "Không có", Locke bắt đầu nghĩ hai người nên tìm thứ gì nhét vào bụng. Locke là người có chủ nghĩa đại nam tử, không muốn chính mình đã tỉnh lại, mà còn phải dựa vào một mình Angelina tìm đồ ăn cho hai người.
Angelina lẳng lặng chờ đợi Locke nghĩ biện pháp, nói thật ra, nếu như bây giờ Angelina ra ngoài tìm đồ ăn, nàng cũng chỉ có thể làm như mấy lần trước, đào một cái bẫy, chờ đợi con mồi chủ động đưa tới cửa, quả hỏa vân còn thừa lại không ít. Nhưng hiện tại bốn phía đều là một mảnh đất tuyết trắng xóa, độ dày của lớp tuyết đã sắp tới nửa mét, có dã thú mắc bẫy hay không thì phải cầu ông trời.
Lúc Locke còn ở trong quân doanh, vừa đến mùa đông, sau khi đánh xong chiến tranh và bắt đầu tu chỉnh, các binh sĩ đều ở trong quân doanh đánh bài gϊếŧ thời gian. Mùa đông của Charles cũng không lạnh hơn Faustin, điểm khác biệt duy nhất là Charles có tuyết rơi nhiều hơn Faustine, sau một trận tuyết lớn, tuyết có thể dày đến eo người trưởng thành.
Trong loại hoàn cảnh này, hoạt động bình thường cũng đã khó khăn, huống chi là tìm những việc vui khác.
Locke nhìn xung quanh, sơn động mà bọn hắn ở lại nằm ở giữa sườn núi, tầm mắt tương đối khoáng đạt, lúc này xung quanh thật là một vùng đất trống, tuyết rơi quá dày, hoàn toàn không thấy được tung tích của rừng rậm, chỉ có mấy cây đại thụ cao lớn vẫn đứng thẳng, nhưng bọn chúng chỉ lộ ra ngoài gần một nửa.
Hắn quay đầu nhìn về khu vực mà hắn đã chiến đấu với sói ánh trăng, nơi đó chỉ còn mấy cây đại thụ thẳng thắn cương nghị đứng thẳng, giống như tuyết lại dày cũng đè không ngã sống lưng của bọn chúng. Locke hình như là nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, hỏi Angelina: "Ngươi còn nhớ rõ thi thể của sói ánh trăng ở đâu sao?"
"A?" Angelina nghe vậy, không hiểu Locke có ý tứ gì, mơ mơ màng màng chỉ một phương hướng nói: "Hẳn là ở kia."
"Đi! Chúng ta đi tìm thi thể của sói ánh trăng!" Locke nhấc chân bước đi, hiện tại hắn còn đang bị gãy mấy cái xương sườn, còn chưa làm được việc nặng, nhưng đi đường là không thành vấn đề.
"Ai? Chẳng lẽ ngươi nghĩ?" Angelina hình như đã hiểu được của ý nghĩ Locke, bận bịu đuổi theo hỏi: "Ngươi muốn ăn thi thể của nó?"
"Đương nhiên!" Locke khập khễnh đi về phía trước, nhưng mới đi được hai bước hắn đã che ngực nhe răng, Angelina vội vàng tiến lên đỡ hắn, Locke đi đường là không có vấn đề, nhưng hơi kịch liệt một chút thì chỗ xương sườn bị gãy sẽ rất đau.
Đi vào nơi chiến đấu lúc trước, Locke từ hoàn cảnh cây cối xung quanh đại khái suy tính ra vị trí thi thể của sói ánh trăng.
"Đào!" Locke nói.
Không có công cụ thích hợp, hai người chỉ có thể dùng tay đào tuyết. Cũng may mặc dù lúc này trời đã không còn rơi tuyết, nhưng nhiệt độ không khí hơi thấp làm tuyết còn chưa hòa tan, tuyết đọng xoã tung tương đối dễ đào móc.
Từ ngày chiến đấu đến nay đã hơn hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này có vài trận tuyết lớn lớn bé bé, khiến chiều sâu lớp tuyết khoảng chừng hai mét, Locke và Angelina đào trọn vẹn nửa ngày mới đào đến nơi. Chủ yếu là không có công cụ, nếu là có cái xẻng, mặc dù Locke có tổn thương, cũng có thể một mình đào xong trong một giờ.
Sau khi đào đến mặt đất cứng rắn, một cái xác sói đông cứng xuất hiện, lông sói xám trắng đã bị đông cứng đến dựng ngược, thậm chí sờ lên còn đâm đau tay.
Locke và Angelina cùng nhau dùng sức, đem thi thể sói ánh trăng lôi ra hố tuyết.
Mặc dù sói ánh trăng đã chết rất lâu, nhưng bởi vì trời lạnh và tuyết rơi nên thi thể nó vẫn còn bảo tồn tương đối hoàn hảo, đầu sói dữ tợn, hai mắt mù đen ngòm kinh ngạc nhìn chằm chằm phía trước, mang cho Angelina áp lực không nhỏ.
Locke lại không cảm thấy kinh ngạc, đoán chừng hắn thấy qua thi thể còn nhiều hơn Angelina thấy qua người sống, trong những thi thể đó có vô số thi thể đáng sợ hơn thế này, mà lại con sói này chính là bị hắn gϊếŧ, hắn sợ cái gì. Hắn tiến lên điều động một chút đấu khí vào hai tay, hướng về phía xác sói đông cứng vỗ vỗ, vang lên tiếng tạch tạch, xác sói vậy mà ầm ầm sụp đổ, máu thịt của sói ánh trăng đã chia năm xẻ bảy, chỉ dựa vào một tấm da sói bao vây lại.
Angelina bị biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho giật nảy mình. Nhưng những chuyện gần đây khiến thần kinh nàng trở nên tương đối cứng cỏi, cho nên nàng không bị dọa kêu ra tiếng.
"Quả nhiên." Locke nói thầm, mùa đông của năm hắn mới vừa tòng quân, khi đó hắn chỉ là một vị phó binh, có một lần sau khi chiến đầu, hắn bị kêu đi kéo thi thể, binh sĩ Faustin tử vong nhiều lắm, phải mang những thi thể này về doanh trại đốt cháy thành tro cốt rồi mang về Faustin, trong quân đội, những cô nhi như Kane rất ít, đại bộ phận đều là người có gia đình, phải đem tro cốt của người chiến tử mang về cho người nhà, cũng coi là cho người nhà lưu lại tưởng niệm.
Năm đó cũng là lần thứ nhất doanh đội Locke tham chiến, rất nhiều binh sĩ không may còn chưa cảm nhận được cái gì là chiến tranh đã chết, năm thứ nhất thương vong của quân đội Faustin tương đối cao. Locke còn nhớ rõ sau một lần tuyết lớn, hắn được phái đi quét dọn chiến trường, thu thập thi thể của binh lính thuộc doanh đội bọn hắn, tuyết rơi cực kỳ lớn, thường thường cần đào thật lâu mới có thể đem thi thể móc ra lôi đi.
Chuyện khiến Locke ấn tượng khắc sâu chính là, vẻn vẹn nhẹ nhàng va chạm một cái, cỗ thi thể mà hắn lôi kéo đã vỡ thành mấy khối, cảnh tượng ấy quả thực là dọa Locke không nhẹ. Lúc ấy, Joshua đại thúc đã là lão binh giải thích cho hắn:"Đây đều là do thi thể đã đông lại, ngươi xem những chỗ vỡ ra, máu và thịt đều là tươi mới." Trước đó, Locke cũng thường xuyên kéo thi thể, như trong nhiệt độ không khí bình thường, sau nửa ngày thi thể sẽ bốc mùi, máu thịt biến thành màu đen, khác biệt rất lớn với cảnh tượng ngay lúc đó.
Hiện tại, thi thể của sói ánh trăng cũng đông cứng như vậy."Hi vọng còn có thể ăn." Locke nói.
Thi thể sói ánh trăng vỡ ra thành mấy khối, chỉ còn lại tấm da sói bên ngoài cho nên rất dễ dàng mang theo, Locke và Angelina kéo lấy lông sói đem nó mang về động quật.
Sau khi đem xác sói mang về, Locke cầm dao găm của mình bắt đầu lột da sói, trước kia hắn xử lý qua không ít thịt rừng, đối với việc lột da rất quen thuộc, da lông của sói ánh trăng rất tốt, vừa trơn vừa mềm, mà lại chủ yếu nhất là trắng, Angelina mặc vào nhất định sẽ rất xinh đẹp, Locke nghĩ như vậy trong lòng.
Một tiếng "Xoẹt xẹt" vang lên, da sói bị lột ra, lộ ra máu thịt bên trong, thịt của nó vẫn còn hiện ra màu đỏ, một cỗ mùi tanh truyền ra. Còn tốt, vẫn chưa hư mất, Locke nhẹ nhàng thở ra.
Ban đêm, đồ ăn chính là thịt sói nướng. Sau khi rải muối và bột quả hỏa vân lên thịt nướng, hai người ăn say sưa ngon lành, mặc dù bọn hắn đã ăn thịt nướng gần một tháng, nhưng đối với người đang đói thì đây không tính là vấn đề. Hai ngày trước, vì tiết kiệm đồ ăn, hai người đều ăn rất ít.
"Bây giờ ta mới nhớ, con sói này chết được vài ngày thì tuyết mới rơi a, làm sao thịt sói còn tươi mới như thế đâu?" Locke tò mò nói, hắn đã từ trong miệng Angelina biết được tình huống đại khái trong đoạn thời gian hắn hôn mê.
"Thịt ma thú cũng chứa ma lực, mặc dù ma thú chết rồi, nhưng chỉ cần bên trong thân thể của bọn nó vẫn còn chứa ma lực, thì thân thể vẫn sẽ bảo trì thuộc tính như lúc còn sống." Angelina nói, "Thịt ma thú hệ băng có thể giữ tươi rất lâu, nhưng hệ hỏa và hệ hắc ám lại không được, một hệ hư thối nhanh, một hệ có tính ăn mòn."
"Cũng may, con sói này là ma thú hệ quang." Locke nói, sau khi được Angelina phổ cập tri thức khoa học, hắn hiểu rõ một chút chuyện liên quan tới ma pháp, hệ quang có năng lực tự lành, thịt sói có thể giữ tươi lâu như vậy, đoán chừng là ma lực hệ quang vẫn luôn chữa trị hoạt tính trong bắp thịt sói ánh trăng.
Locke ăn ngấu nghiến thịt nướng, hắn còn chưa từng nếm qua thịt sinh vật ma hóa, bây giờ lại có thể ăn thịt ma thú, đương nhiên là không muốn lãng phí, huống chi Joshua đại thúc đã từng nói với hắn thịt ma thú đối với kỵ sĩ rất bổ dưỡng, hắn càng là sẽ không bỏ qua.
Hiện tại Angelina chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi, nhưng nếu so về thể chất thì nàng đã có thể sánh bằng những binh tam trong doanh trại, đây đều là dựa vào ăn thịt ma thú và sinh vật ma hóa. Trên thế giới này, đại đa số người là hoàn cảnh sinh ra quyết định độ cao của thành tựu đạt được.
Thịt sói và thịt ngựa đều loại thịt mà Locke ghét ăn nhất, một loại chát chát, một loại chua xót, nếu như không phải bất đắc dĩ, Locke tuyệt đối sẽ không ăn hai loại thịt này, hắn tình nguyện đi gặm bánh mì đen.
Nhưng thịt sói sánh trăng lại khác với thịt sói bình thường, Locke không càm thấy một chút vị chát nào, chỉ có cảm giác trơn mềm, giống như ăn thịt chó. Locke rất thích ăn thịt chó và thịt gà, lúc hắn còn là tiểu đội trưởng, hắn thường xuyên dẫn các huynh đệ trong tiểu đội đi vào những thôn Charles bị chiếm lĩnh tìm đồ ngon.
Đồ ăn ngon nhiều như vậy, cũng có thể là do Locke quá đói, cũng có thể là vì khôi phục thân thể cần dinh dưỡng, mới vẻn vẹn một lát, hắn đã xử lý lượng thịt gần bằng lượng cơm trong hai ngày bình thường của hắn, đây chính là thuần ăn thịt.
Cũng may thi thể sói ánh trăng đủ lớn, bây giờ còn có tuyết giữ tươi, hai người ăn một tuần cũng không có vấn đề.
Sau bữa ăn, Angelina sờ lấy cái bụng nhỏ tròn vo của nàng, nằm trong ngực Locke, trước kia nàng làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, mình sẽ ăn nhiều thịt như vậy trong một bữa. Cũng may trong khoảng thời gian này, nàng đã gầy đi không ít cho nên không sợ mình ăn béo.
Hiện tại Angelina và Locke đã không có chút ngăn cách nào, không còn khoảng cách giai tầng giữa công chúa và bình dân như lúc Locke mới cứu Angelina, lúc này bọn họ chỉ có thể dựa vào lẫn nhau.
Ban đêm sau khi đều tu luyện xong xuôi, Locke và Angelina chuẩn bị ngủ, Locke nói với Angelina: "Ba ngày sau, chúng ta sẽ rời đi!"
Angelina gật đầu xác nhận, hai người ôm nhau ngủ.
Mặc dù đã thẳng thắn gặp nhau không ít lần, nhưng hai người vẫn chưa làm được một bước cuối cùng, một là hiện tại Locke hoàn toàn không dám đối với Angelina làm cái gì, hai người còn muốn đi ra ngoài, còn muốn đối mặt với người thân, bạn bè, thuộc hạ, cấp trên, nếu để cho các quý tộc biết rõ, Locke chỉ là một sĩ quan tầng chót xuất thân bình dân thế mà cùng công chúa cấu kết, đoán chừng chờ đợi Locke chỉ có con đường giảo hình.
Hai là Angelina vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nàng mới 16 tuổi, mặc dù ở độ tuổi này, Locke đã không phải xử nam, tuyệt đại đa số Faustin người cũng đều kết hôn sinh con, nhưng Angelina là Vương tộc, Vương tộc quy định thành viên Vương tộc đủ 18 tuổi mới có thể gả hoặc là cưới, đây là vì cam đoan huyết mạch Vương tộc có chất lượng tốt và tinh khiết.
Về phần vì sao Locke không phải xử nam, ngạch, trong hai năm hắn mới vừa tòng quân, mỗi ngày hắn đều phải bồi hồi trong thời khắc sinh tử, nếu không thể phát tiết, Locke thật đúng là không biết mình có thể chịu đựng được hay không. Khi đó, Locke chính là khách quen của quân nhu doanh.