Locke nổi giận gầm lên một tiếng phóng tới sói sánh trăng, chùm sáng trong mồm sói sánh trăng càng lúc càng lớn, trong chốc lát đã từ hạt gạo biến thành nắm đấm, còn có xu thế không ngừng biến lớn. Sói ánh trăng dùng con mắt còn sót lại, nhìn chằm chằm con bò sát nhỏ sắp bị nó tiêu diệt.
Locke xông ngang hướng thân thể của sói ánh trăng, mặc dù nó bị Locke đâm vào khiến cho nghiêng người một cái, nhưng chùm ánh sáng trong miệng nó vẫn nhắm ngay Locke. Locke có báo động trong lòng, bất chấp suy nghĩ, trực tiếp nhào về phía đầu của sói sánh trăng, muốn đánh gãy quá trình thi triển ma pháp của nó, hắn không biết rõ phải đánh gãy Ma Pháp Sư thi triển ma pháp như thế nào, nhưng hắn có thể đoán được, chi cần khiến sói ánh trăng ngậm miệng lại, vậy thì nó nhất đinh sẽ không phóng ra được ma pháp trong miệng.
Kỵ Sĩ Hành Trình Trailer
Tấm thuẫn ở tay trái đã vặn vẹo biến hình rất nhiều, nó mới được Locke sử dụng chưa đến một tháng mà đã sắp biến thành sắt vụn.
Locke dùng thuẫn tay hung hăng đánh về phía đầu sói, hắn chuyên môn lựa chọn chỗ bị thương của sói sánh trăng, máu sói tinh hồng nhuộm đẫm toàn thân hắn, nhưng sói ánh trăng bị thương như vậy mà lại không hề bị lay động, nó quyết tâm muốn lấy mạng Locke, Locke thậm chí còn thấy được vẻ khinh miệt trong mắt nó.
"Mẹ nó!" Locke nổi giận mắng một tiếng, vứt bỏ thuẫn ở tay trái, tay phải cầm dao găm, thẳng tắp hướng con mắt còn lại của sói già phóng đi. Hắn kích phát một tia đấu khí cuối cùng trong thân thể, vận dụng vào hai chân, dùng sức nhảy một cái, nhảy đến trên đầu sói sánh trăng, nương tựa theo trọng lực rơi xuống, đâm dao găm về con mắt còn sót lại của sói ánh trăng.
Sói ánh trăng đã thi triển ma pháp pháo sáng đến lúc quan trọng, giống như là Ma Pháp Sư thi pháp không thể bị quấy nhiễu, mặc dù ma thú có thể chất mạnh mẽ, không yếu ớt như Ma Pháp Sư, nhưng đến thời khác cuối cùng, chúng nó cũng sẽ lâm vào ngắn ngủi co rút, lúc này chính là nháy mắt mà Locke nhảy lên, bởi vì ma pháp trong miệng, sói ánh trăng không có cách nào tránh né công kích của Locke.
"Ngao ~" Sói ánh trăng kêu thảm một tiếng, con mắt còn sót bị Locke cắm dao găm vào, Locke dùng hai tay nắm chặt dao găm, sít sao dán trên đầu sói của nó.
Đại lượng máu tươi tuôn ra từ trong mắt sói sánh trăng, nó đã hoàn toàn mất đi quanh minh cho nên lại lâm vào cuồng loạn, quan trọng nhất là, pháo sáng trong miệng vẫn còn chưa bị nó bắn ra, nhưng mà pháo sáng đã hình thành, sẽ không tiêu tán thành nguyên tố hệ quang.
Sói ánh trăng bị đau, quai hàm trên dưới đóng chặt, pháo sáng không phát ra được, trực tiếp bạo phát trong miệng sói ánh trăng.
Da lông của nó có nhất định tác dụng kháng ma pháp, đối với ma pháp hệ quang sơ cấp càng là có thể miễn dịch, nhưng máu thịt trong miệng lại không giống như vậy, pháo sáng chỉ là một ma pháp sơ cấp, nhưng cho dù là ma pháp sơ cấp nện vào trong đám người bình thường, cũng đều có thể đập chết bốn năm người, đây chính là chỗ đáng sợ của ma pháp, trong giao đấu, ma pháp có phạm vi sát thương càng rộng, tốc độ càng nhanh, cự ly càng xa.
Ánh sáng trắng toát ra từ khe hở trong miệng của sói ánh trăng, thậm chí Locke còn ngửi thấy hương vị thịt nướng cháy khét. Uy lực pháo sáng nằm ở chỗ tốc độ nhanh và sức thiêu đốt của hệ quang, sói ánh trăng tương đương với cho mình tạo thành tổn thương của một phát pháo sáng.
Sói già vừa mới tiến giai, thân thể còn chưa có dư thừa ma lực hệ quang để chữa trị vết thương cho mình, đầu tiên là bị Locke đánh trọng thương, sau đó là pháo sáng bạo phát trong miệng. Sói ánh trăng vốn rất uy mãnh, hiện tại lại như một con thú nhồi bông làm từ vải rách, đi loạn bốn phía trong rừng.
Locke đã dùng hết đấu khí, chỉ có thể nắm thật chặt dao găm, dán tại trên đầu của sói sánh trăng, trong thân thể không có đấu khí tuần hoàn khôi phục thương thế, lượng lớn đau đớn lập tức đánh thẳng vào thần kinh Locke, Locke chỉ có thể cắn răng kiên trì. Lúc này hắn không sốt ruột chút nào, sói ánh trăng đã xong, hiện tại nó đã có vết thương chằng chịt, càng nhảy nhót thì vết thương do Locke chọc dao găm vào mắt nó càng nặng, nó cách tử vong cũng càng gần.
Sói già cảm nhận được con mồi còn ghé vào trên đầu mình, thân thể mất rất nhiều máu cộng thêm tiếp nhận thương tích to lớn do ma pháp, khiến sói già lại cảm thấy hơi thở tử vong quen thuộc như tối qua, nhưng lần này không có ánh trăng giúp nó khôi phục thân thể, cũng không có kỳ tích khiến nó lại đột phá.
Tối hôm qua, sói già đã đột phá trong lằn ranh sống chết, đã coi nhẹ tử vong không ít, có lẽ nó không thể lại làm thủ lĩnh của bầy sói, dẫn đầu tộc nhân đi hướng phồn vinh đi, có lẽ vận mệnh của nó chính là như thế, sói già gầm nhẹ một tiếng, là đối với vận mệnh của mình không cam lòng, cũng là đối với vận mệnh của mình phục tùng, nhưng nó sẽ không để cho con mồi hại nó tốt hơn.
Dựa vào một cỗ lực lượng cuối cùng, sói già mang theo Locke xông ngang, nó biết rõ Locke cũng đến cực hạn, nó muốn để Locke bồi mạng cho nó.
Một sói một người xuyên qua thật nhanh giữa khu rừng, một cây đại thụ ngăn tại phía trước bọn hắn, sói ánh trăng đã mù, không phát hiện chút nào, thẳng tắp đυ.ng vào. Locke dán trên đầu sói phun ra một ngụm máu, thậm chí một chút khối vụn nội tạng cũng bị Locke phun ra. Locke dán trên đầu sói cho nên hắn hầu như đã tiếp nhận toàn bộ lục trùng kích của cú va chạm này, không chỉ gãy mất vô số xương cốt, mà nội tạng cũng bị vỡ tan một chút.
Sau khi va chạm, sói ánh trăng cũng không còn sức lực, lẳng lặng nằm lại dưới đại thụ. Nếu có người tới đây thì có thể phát hiện, sói ánh trăng đã tắt thở. Trước khi chết, trong đôi mắt mù của sói già toát ra vẻ quyến luyến đối với sinh mệnh, vẻ hồi ức truyện cũ.
Khi nó sinh ra thành một con sói con, đi theo sói mẹ săn mồi với đàn sói, cùng đám sói con trong đàn chơi đùa.
Sau khi lớn lên một chút, mẹ nó bị một con gấu ngựa cấp bậc sinh vật ma hóa vỗ cho một chưởng gãy mất sống lưng, trước khi chết, sói mẹ vẫn đưa nó bảo hộ sít sao.
Về sau nó trở nên hiếu sát, không chỉ gϊếŧ con mồi, mà còn giáo huấn đồng tộc, cuối cùng trong thời khắc đỉnh phong của sinh mệnh, nó thức tỉnh gen ma hóa trong cơ thể, biến thành một con sinh vật ma hóa.
Sau đó, nó suất lĩnh đàn sói đem con gấu ngựa hại chết mẹ nó xé thành mảnh nhỏ, cái giá phải trả chính mắt trái của nó bị gấu ngựa làm mù, nhưng nó không hối hận chút nào.
Về sau, nó dẫn đầu đàn sói tung hoành một khu vực phía Tây Nam ngoài rìa rừng rậm Mofi, dã thú và sinh vật ma hóa xung quanh đều không dám trêu chọc đàn sói.
Sau đó nữa, nó bị thủ lĩnh mới của đàn sói đánh bại, ảm đạm rời đi đàn sói, bắt đầu an cư ở chỗ giao giới của sơn mạch Bering và rừng rậm Mofi.
Sói già đã sống đủ lâu, bằng không thì cũng không thể được xưng là sói già, trong một khắc sinh mệnh biến mất, sói già chỉ đối với cả đời của mình thật sâu hồi ức.
Thời gian hai bên giao chiến rất dài, bởi vì trước đó sói ánh trăng gào thét, rồi sau đó lại có ba động ma pháp, cho nên dã thú và sinh vật ma hóa xung quanh đều không dám tiếp cận mảnh rừng này. Vào mùa đông trong sơn mạch Bering, ma thú cấp thấp đủ để xưng bá một phương.
Không biết qua bao lâu, Angelina mơ màng tỉnh lại, mặc dù trước đó nàng bị Locke che lại, nhưng vẫn bị sói ánh trăng hất ra thật xa khiến cho té xỉu.
Lúc này đã là xế chiều, xung quanh rất hỗn độn, khắp nơi đều là cành cây gãy, bốn phía còn tán lạc rất nhiều vết máu. Angelina còng xuống thân thể đi khắp nơi tìm kiếm Locke, nàng cũng bị thương không nhẹ, nhưng may là không có vết thương nào quá nặng.
Rốt cục, sau khi đến chỗ sâu trong rừng rậm, nàng thấy được sói sánh trăng đã chết và Locke đang nằm dưới một cây đại thụ.
Sau hai ngày đi theo Locke, Angelina học được không ít tri thức về rừng rậm, cho nên nàng biết rõ mặc dù bây giờ nơi này không có dã thú, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy hiểm tiến đến.
Angelina mặc kệ Locke còn sống hay không, tiến lên kéo lấy một cánh tay của Locke, đem Locke vác lên trên lưng, chật vật rời khỏi nơi này. Thân thể Angelina vốn rất nhỏ nhắn xinh xắn, thật không biết nàng lấy sức lực ở đâu ra để cõng Locke tiến lên. Trên đường rời đi, bọn hắn để lại vết máu thật dài, đây đều là máu của Locke.
Angelina rất may mắn, mới cõng Locke đi không xa đã tìm được một sơn động có thể chứa đựng hai người, không biết trước đó trong sơn động này có động vật gì ở lại mà khiến cho trong này có một cỗ mùi tanh tan không ra, còn có một số phân và nướ© ŧıểυ của động vật. Con động vật đáng thương này chắc là bị hơi thở và ba động ma pháp của sói sánh trăng dọa chạy.
Sau khi đem Locke buông xuống bình ổn dựa vào vách tường, Angelina mới có thời gian kiểm tra hơi thở và nhịp tim của Locke. Nhịp tim rất yếu, Locke còn sống, Angelina nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn thấy thương tích ở bả vai Locke, nàng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, vết thương này sâu tới xương, nếu như không có kỳ tích thì Locke nhất định không sống nổi.
Angelina nóng nảy nghĩ biện pháp, đáng tiếc trong những ma pháp mà nàng biết, không có loại nào có thể chữa trị vết thương, nhưng cho dù có, trong ma pháp cấp độ nhập môn. chỉ có thuật nhuận nước hệ thủy và thuật trị liệu sơ cấp hệ quang là có năng lực chữa trị, hai loại ma pháp này chỉ có thể trị liệu vết thương bình thường, đối với những vết thương nguy hiểm đến tính mạng của Locke, chỉ có thuật trị liệu trung cấp mà ma pháp sư học đồ trung cấp thi triển mới có thể cứu được tính mạng hắn.
Hệ Quang? Angelina đột nhiên nghĩ đến con sói ánh trăng vừa chết đi chính là ma thú hệ quang, ma thú sơ cấp trở lên đều sẽ ngưng tụ ma lực hình thành tinh hạch, mỗi cái tinh hạch đều có tác dụng và giá trị không nhỏ, tinh hạch hệ quang càng là như vậy, bởi vì nó mang theo năng lực mà những tinh hạch hệ khác không có, đó là tự lành.
Nhìn xem hơi thở của Locke càng ngày càng yếu, Angelina không dám trì hoãn, vội vàng chạy đi đào lấy tinh hạch của sói ánh trăng. Trước khi đi, nàng cầm đi con dao găm mà Locke vẫn đang giữ trong tay làm công cụ, mặc dù lúc này Locke vô cùng suy yếu lâm vào hôn mê, nhưng hăn vẫn còn cầm thật chặt con dao găm trong tay, Angelina phí rất lớn sức lực mới đẩy ra tay Locke.
Locke cảm thấy mình đã đi tới Địa Ngục, bởi vì ở chỗ này hắn cảm thấy đau đớn vô biên, bốn phía đều là một mảnh đen như mực, làm sao lại quen thuộc như vậy? Giống như trước đó đã tới qua, Locke nghĩ như thế nào cũng nhớ không nổi. Hắc ám thôn phệ Locke, ngay lúc Locke sắp trầm luân, một cỗ lực lượng ấm áp bắn ra từ ngực không ngừng truyền vào người hắn, ý thức sắp lâm vào hắc ám vĩnh cửu lại bị cỗ lực lượng này cứu về.
Nửa tháng sau, mùa đông đã bắt đầu, sơn mạch Bering biến thành một mảnh thế giới băng tuyết, khắp nơi đều bao phủ trong làn áo bạc, trong rừng núi tuyết trắng, một điểm đen chậm rãi di động.
Một dã nhân mặc quần áo cũ nát, giày cũng đã mài nát, kéo lấy một con thỏ rừng đã bị đông cứng, chật vật đi lại trong đống tuyết.
Mãi tới giữa trưa, dã nhân mới đi đến một chỗ thung lũng rồi dừng lại. Sau khi đem dây thừng kéo thỏ rừng buông xuống, dã nhân dùng sức đẩy ra đống tuyết trước mặt, một cửa động đủ để một người ra vào xuất hiện, dã nhân quay đầu lôi kéo con mồi của mình, tiến vào động quật.
Trong động quật rất đơn giản, hầu như có thể nói là không có cái gì, thứ duy nhất được xưng tụng là vật phẩm, cũng chỉ là một tấm thảm cỏ, trên thảm cỏ còn có một người dã nhân khác đang nằm giống như đã chết, nếu như không phải ngực hắn còn hơi chập trùng thì rất khó tin tưởng hắn còn sống.
Dã nhân mới vừa trở lại động quật đem con mồi để ở một bên, mệt mỏi tê liệt ngã xuống trên thảm cỏ, dán chặt lấy vị dã nhân đang nằm bất động nằm xuống.
Trước khi nằm xuống, dã nhân dùng tuyết ở cửa động xoa xoa khuôn mặt của mình, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo, rất khó tưởng tượng, vị dã nhân này chính là Angelina.