- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Kỵ Sĩ Hành Trình
- Chương 61: Cất giấu nguy hiểm
Kỵ Sĩ Hành Trình
Chương 61: Cất giấu nguy hiểm
Đây là một con sói núi đã cao tuổi, không giống với màu lông xám trắng hoặc hơi đen của đám sói núi bình thường, con sói núi này có bộ lông màu nâu, nó đã từng là thủ lĩnh của một đàn sói núi, bộ lông màu nâu đặc thù chứng tỏ nó là sinh vật ma hóa. Sói núi chỉ có tuổi thọ bình quân khoảng 20 tuổi, mặc dù con sói núi này đột phá gông cùm xiềng xích tấn thăng thành sinh vật ma hóa, nhưng tuổi thọ của nó lại không tăng lên được bao nhiêu, chỉ vẻn vẹn có thể sống đến 30 tuổi mà thôi, bây giờ nó đã 20 tuổi, đã đến tuổi thọ cực hạn của sói núi bình thường.
Mặc dù trên lý luận nó còn có một phần ba tuổi thọ, nhưng trong rừng rậm có sự cạnh tranh rất kịch liệt tàn khốc, già yếu thì đồng nghĩa với bị đào thải, đàn sói cần một con sói cường tráng trẻ trung hơn dẫn đầu. Trước đây không lâu, nó bị thủ lĩnh mới của đàn sói-một con thanh lang vừa trở thành sinh vật ma hóa được một năm đánh bại khiến cho mù một mắt. Có được nhiều năm kinh nghiệm săn mồi, có được kỹ xảo tranh đấu càng cao siêu hơn, cũng mang ý nghĩa, trên thân có nhiều vết thương hơn.
Sói nâu thất bại, mất đi một con mắt đại biểu cho thời đại nó gào thét quản lý một khu vực ngoài rìa rừng rậm Mofi kết thúc, nhưng đối với thủ lĩnh mới của đàn sói, đây lại là lễ vật tốt nhất, thủ lĩnh mới cần tạo dựng uy nghiêm của mình.
Kỵ Sĩ Hành Trình Trailer
Lão sói nâu kéo lấy thân thể đầy vết thương, rời đi rừng rậm Mofi, an cư ở sơn mạch Bering.
Rừng rậm Mofi có đông đảo sinh vật ma hóa và ma thú, phần lớn thức ăn của đàn sói là dã thú bình thường, chỉ có ma thú cao cấp mới có thể lựa chọn ma thú cấp thấp hoặc là sinh vật ma hóa làm lương thực. Trước kia, lúc đi săn, lão sói nâu có hơn hai mươi con sói thành niên đi theo, không lo ăn uống chút nào, cho dù gặp phải ma thú cấp thấp cũng không sợ. Hơn hai mươi con sói, đối đầu với một con ma thú cấp thấp, đàn sói có tỉ lệ thắng cao hơn, sói là sinh vật quần cư.
Bây giờ, lão sói nâu lại phải vì đồ ăn mà phát sầu. Ma lực trong người nó đang tiêu tán dần, nó đã sống hơn hai mươi năm, có trí tuệ không tầm thường, biết rõ mình đã lâm vào nguy kịch, cho nên nó đi tới sơn mạch Bering.
Sơn mạch Bering có rất ít sinh vật ma hóa, hơn nữa mùa đông sắp đến, rất nhiều sinh vật đã bắt đầu di chuyển đến rừng rậm Mofi, trong khu vực lão sói nâu ở lại, ngoại trừ nó cũng chỉ có ba con sinh vật ma hóa ngang cấp. Bên trong hồ nước mặn phía nam có một con cua lớn ở lại, trên vách núi phía tây có một con diều hâu, khu rừng phía bắc có một con báo, còn nó ở tại phía đông. Bốn con sinh vật ma hóa chúng nó đều có được địa bàn của riêng mình, ai cũng không sợ ai, nhưng ai cũng không muốn trêu chọc người khác.
Cuối thu, trong rừng cây có rất ít sinh vật còn hoạt động, mỗi ngày lão sói nâu cần tốn hao một nửa thời gian để tìm kiếm thức ăn, hôm nay vận may của nó không tốt lắm, tìm gần một buổi sáng, ngoại trừ một con chuột lang ngu ngốc xuất hiện để nó khai vị, thì nó không còn phát hiện gì khác.
Có nên đi về phía bắc, đến lãnh địa của con báo đi dạo hay không? Lão sói nâu suy nghĩ như vậy, trong hồ nước mặn phía nam, ngoại trừ con cua lớn và đám tộc nhân của nó, thì không còn gì khác, vách núi phía tây thì càng không cần suy nghĩ, nó không phải khỉ, không leo lên được vách núi cheo leo, cũng chỉ có địa bàn của con báo là rừng rậm giống nó, có thể sẽ có thu hoạch.
Sau khi cẩn thận suy tư, lão sói nâu lắc lắc đầu, hướng phía bắc chạy đi.
Locke căng thẳng thân thể nằm sấp trên mặt đất, cảm giác được con sói núi màu nâu dần dần đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn mắng thầm, mới vừa ra đi sâu vào rừng một chút đã gặp phải hung vật. Đây là lần đầu tiên Locke thấy một con sói dài hơn hai mét, tăng thêm màu sắc bộ lông của con sói này rất đặc biệt chứng tỏ nó không dễ chọc. Hắn còn chưa khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh, đương nhiên là phải cẩu.
Locke đứng lên, cẩn thận cảm giác động tĩnh xung quanh một lần, thấy không có những sinh vật khác, hắn trầm tĩnh lại, tìm kiếm những trái cây có thể ăn được, hắn còn chưa quên mục đích tới đây của mình.
Lúc này, may mắn đứng ở bên Locke, một loại cây cối kỳ quái hơi giống cây trúc xuất hiện ở trước mắt hắn, loại cây cối này cao hơn mười mét, đám nhánh cây ở đỉnh chóp có từng chùm trái cây màu trằng giống như chùm nho.
Khoảng hai ba giờ chiều, Locke mới trở lại động quật bên hồ. Trên thân hắn treo một chùm trái cây giống quả nho, hắn bận rộn nửa ngày mới thu hoạch được thứ này. Bò lên thân cây cao như vậy, quả thực là phí hết không ít sức lực của Locke.
Angelina đã khôi phục không ít, đã có thể ngồi dậy, mặc dù còn không thể đi đường, nhưng nàng chỉ cần thêm mấy ngày là có thể hoàn toàn khôi phục. Angelina đã ngồi trong động quật chờ đợi Locke mấy tiếng đồng hồ, khô khan chờ đợi khiến nàng có một loại tâm tư chưa từng có, giống như một người vợ đang chờ chồng mình trở về? Angelina ngẫu nhiên xẹt qua ý nghĩ này trong đầu.
Nếu không phải đi đứng không tiện, thì Angelina cũng muốn đi ra ngoài tìm Locke, nàng không dám tưởng tượng nếu không có Locke ở bên cạnh thì nàng nên sinh sống một mình ở khu rừng vắng vẻ này như thế nào. Ngay lúc sự kiên nhẫn của Angelina sắp bị thời gian mài hết, Locke rốt cục cũng mang theo chiến lợi phẩm trở về. Angelina kích động muốn đứng lên, nhưng lại lảo đảo ngã ngồi xuống đất. Cũng may Locke không nhìn thấy, không thì hắn tuyệt đối sẽ bị dáng vẻ dễ thương của Angelina chọc cười.
Locke thấy Angelina ngồi nghiêm chỉnh ở trong động, gãi đầu một cái, lên tiếng chào hỏi: "Ha ha, ngươi khỏe rồi?" Locke không biết nên đối mặt với cô công chúa này như thế nào, chỉ có thể nói một câu không có dinh dưỡng.
"Ừm, khỏe rồi." Angelina cũng không biết nên đối mặt với người nam nhân đã từng chấm mυ"ŧ nàng như thế nào, chỉ có thể thuận theo đáp lại.
Từ lúc gặp mặt đến nay, đây là lần thứ nhất hai người chính thức đối thoại, vừa đơn giản vừa ngây thơ.
Vì để tránh cho bầu không khí trở nên xấu hổ, Locke vội vàng đi chuẩn bị bù lại cơm trưa. Hắn đi đến bãi cát, lật tảng đá, lập lại trò cũ, bắt được một con sinh vật kỳ lạ, đem đám trái cây mà hắn hái được tận lực nhét vào, hắn không lựa chọn bắt hai con, bởi vì trước khi tìm được nguồn cung cấp lưng thực khác, Locke sẽ không đem loại sinh vật này chém tận gϊếŧ tuyệt.
Loại trái cây giống quả nho mà hắn tìm được cũng có thể dùng ăn, nhưng hương vị thường thường, vừa không chua vừa không ngọt, hoàn toàn như là không có hương vị. Ưu điểm duy nhất là loại quả này có lượng nước rất lớn, Locke ăn mấy quả, dòng nước chảy ra đầy miệng.
Sau khi làm xong, Locke xé một nửa con cua muối đưa cho Angelina, đưa thêm cho nàng mấy viên trái cây màu vàng, đây chính là cơm trưa của hai người. Cơm trưa rất đơn giản, nhưng hai người đều ăn say sưa ngon lành, lúc đầu Locke còn lo lắng Angelina là công chúa cho nên sẽ ăn không vô thức ăn đơn giản mà hắn làm.
Nhưng Angelina không phải người bắt bẻ, mà lại nàng cũng đã đói bụng, sao có thể để ý đồ ăn ngon hay không. Huống chi, hương vị của thứ này cũng rất không tệ.
"Ngươi tên là gì?" Lúc ăn cơm, Angelina tùy ý hỏi.
"Locke, ta tên Locke, còn ngươi?" Locke hỏi ngược lại, chăm sóc Angelina lâu như vậy, chấm mυ"ŧ nhiều như vậy, nhưng hắn còn chưa biết tên của vị công chúa này.
"Angelina Faustin, ngươi có thể gọi ta là Angelina." Angelina nói.
"Nha." Locke đáp.
Lấy tên quốc gia làm họ, cho dù Locke không hiểu rõ tri thức quý tộc, cũng biết rõ vị Công chúa điện hạ này tuyệt đối là con cái vương thất chính tông, mà lại còn là trực hệ. Giữa hai bên chênh lệch quá xa, nếu như không có những chuyện trước đó, Locke tuyệt đối sẽ không thong dong cùng Angelina nói chuyện phiếm như bây giờ, hắn chắc chắn sẽ biểu hiện rất cung kính, ngữ khí rất thấp kém.
Hai người tiếp tục ăn cơm, Angelina chỉ chỉ đồ ăn trong tay, hỏi: " Ngươi làm sao mà bắt được loại cua muối này?"
"Cua muối? Ngươi nói là “thịt gà” sao?" Locke bừng tỉnh hiểu ra: "Đám bãi cát bên kia có không ít loại sinh vật này, thứ này rất dễ giải quyết." Locke hướng Angelina giới thiệu:"Chỉ cần cẩn thận đừng bị cái kìm của nó kẹp lấy, dùng tảng đá là có thể giải quyết."
"Thịt gà?" Angelina cảm thấy rất kỳ quái:"Vì sao ngươi lại đặt cho nó cái tên như vậy?"
"Bởi vì mùi vị của nó rất giống thịt gà." Locke thành thật trả lời.
"hi hi ~" Angelina bị câu trả lời của Locke chọc cười.
Không khí giữa hai người cũng nương theo lấy tiếng cười kia trở nên hòa hợp."Ngươi biết không? Cua muối có tiềm lực tiến hóa thành sinh vật ma hóa nha." Angelina phổ cập tri thức khoa học cho Locke.
" Sinh vật ma hóa?!" Locke kéo cao giọng, hắn chỉ thấy qua một con sinh vật ma hóa, đó chính là con sói nâu mà buổi sáng hắn trùng hợp gặp phải, cho dù ở toàn thịnh thời kỳ, hắn cũng không dám nói chắc có thể đánh tháng con sói đó, đám sinh vật kỳ lạ nhỏ bé kia vậy mà cũng có thể tấn thăng thành sinh vật ma hóa?
"Đúng vậy, cua muối thuộc về loại tám chân, bọn chúng có thể lĩnh ngộ ba loại lực lượng: Muối, nước, lực, chỉ cần có cơ duyên lĩnh ngộ được một loại trong đó, là có thể tiến hóa thành sinh vật ma hóa." Angelina chậm rãi nói, nàng biết được những thứ này này từ trong sách ma pháp của giáo viên ma pháp.
Angelina nói một đống, nhưng Locke nghe hiểu không nhiều, thậm chí hắn căn bản là không biết rõ Angelina đang nói cái gì, nhưng hắn nghe hiểu một điều, đám sinh vật kỳ quái bị hắn làm thịt không ít có thể tấn thăng thành sinh vật ma hóa.
"Nếu không ta thừa dịp chúng nó chưa tiến hóa, đem chúng nó đều làm thịt luôn đi." Locke không muốn bên người có bom hẹn giờ, mà lại còn là một đám bom.
"Sinh vật tiến hóa nào có dễ dàng như vậy." Angelina liếc hắn một cái: "Giống như nhân loại chúng ta tiến hóa, Ma Pháp Sư tấn cấp hay là Kỵ Sĩ tấn cấp, đều không phải là một chuyện dễ dàng. Ma thú tấn cấp thì lại càng khó khăn hơn, nghe lão sư nói, không có thiên tài địa bảo và kỳ ngộ thì suốt cả đời, ma thú cũng không có khả năng phát sinh tiến hóa, chỉ có thể duy trì đẳng cấp vốn có. "
Không giống với loài người, Kỵ Sĩ có công pháp tu luyện đấu khí, Ma Pháp Sư có bí điển tu luyện ma lực và cô đọng tinh thần lực, ma thú tiến hóa chỉ có thể dựa vào bản thân bị động tiến hóa, cho nên có hạn mức cao nhất.
"Nhỡ may thứ này tiến hóa thì sao?" Locke ăn xong một ngụm đồ ăn cuối cùng, hỏi.
"Thì nên trách hai ta không may." Angelina chắc chắn hồi đáp, dứt lời nàng giống như nghĩ tới cái gì, hỏi lại: "Chung quanh đây có rất nhiều cua muối sao?"
"Không nhiều, cho đến bây giờ trừ bỏ bảy, tám con đã bị ta gϊếŧ, thì hẳn là còn lại năm, sáu con." Locke nghĩ nghĩ, hồi đáp.
Angelina chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn xem Locke nói "15 con, là tiêu chuẩn một bộ lạc của cua muối, nơi này rất có thể có cua vương."
Locke lập tức có cảm thấy không tốt: "Cua vương? Đó là thứ gì?"
" Tối thiểu cũng là sinh vật ma hóa đã lĩnh ngộ được một loại lực lượng." Angelina nói sự thật bất hạnh này cho Locke.
Locke lập tức nhảy lên, một sinh vật ma hóa ở ngay gần đây, hắn còn làm thịt không ít đồng bào của người ta, e là con cua vương này sẽ muốn cùng hắn liều mạng.
Angelina cũng không bối rối, lộ vẻ đã tính trước.
"Bổ sung lại một câu, sau khi cua muối tiến hóa thành sinh vật ma hóa, nó sẽ không gọi là cua muối, căn cứ lĩnh ngộ lực lượng khác biệt: Có cua nước mặn hệ muối, cua Vương Lực hệ lực, cua triều tịch hệ Thủy, ba loại cua này đều phải ngủ đông!" Angelina cười rất giả dối.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Giới
- Kỵ Sĩ Hành Trình
- Chương 61: Cất giấu nguy hiểm