Nàng không hiểu nhìn hắn, còn có đội ngũ phía sau hắn, sau đó nhịn không được hồ nghi nhíu mày mở miệng hỏi.
“Ngài ở trong này làm cái gì?”
Sebastian khẩn trương nhìn nàng, “Ta có một số việc muốn nói với nàng.”
Sophia mím môi, nắm chặt bút, nói: “Ta đang vội, ngài có thể nói sau không?”
Đυ.ng phải lời từ chối uyển chuyển này khiến hắn hơi hơi cứng đờ. Mọi người biết chuyện trong đại sảnh đều nín thở, ngay cả Khải đều có chút lo lắng. Hắn có rút lui không? Khải vô thức mà nắm chặt tay Bonn, lúc nàng cho rằng hắn sẽ xoay người rời đi thì Sebastian lại hít một hơi thật sâu, rồi ở trước mặt mọi người, đem bó hoa giấu ở sau lưng duỗi ra phía trước. Đó là là hoa hắn hái trêи sườn núi, nhưng lúc này đã héo đến mỗi cái ngả sang một bên rồi.
Thấy thảm trạng của bó hoa kia thì chính hắn cũng liền phát hoảng, trong nháy mắt nỗi xấu hổ chật vật dâng lên.
Thảm hại hơn là, trong đó có một đóa hoa không thèm cho hắn mặt mũi, đúng lúc này mà rơi xuống cái oạch một phát.
Trong lúc nhất thời, Sebastian cũng không biết là nên thu hồi bó hoa hay vẫn giơ ra tiếp. Sophia cũng choáng váng, không biết bây giờ là cái tình huống gì.
Hai người ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, rồi sau đó Sebastian cắn răng một cái, kiên trì quỳ gối xuống. Trong nháy mắt mọi người đều hít một ngụm. Hắn quỳ xuống lại khiến Sophia sợ đến đứng lên.
“Ngài đang làm gì vậy?”
“Tiểu thư của ta,” Sebastian ngửa đầu nhìn nàng, giơ bó hoa có chút uể oải kia lên mà lớn giọng nói: “Nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Sophia há hốc mồm nhìn hắn, làm sao cũng không nghĩ tới có một ngày hắn gọi nàng là tiểu thư.
Bởi vì quá mức đột ngột khiến nàng nhất thời phản ứng không kịp, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nam nhân đang quỳ gối trước bàn.
Trong đại sảnh, một mảnh yên lặng, mỗi người đều đang nhìn.
Bộ dạng của hắn trở nên mơ hồ, Sophia lấy mu bàn tay che miệng, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, lại nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
“Ngài có biết mình đang làm gì không?”
“Ta biết.” Sebastian nói.
“Ta không phải quý tộc.” Nàng khẽ run rẩy nói.
“Ta biết.” Hắn nhìn nàng nói.
“Ngài là kỵ sĩ…”
“Không có người nào quy định ta không thể cưới nàng.”
Sophia rưng rưng nhìn hắn, cố nén xúc động muốn vòng qua cái bàn đi ôm hắn, chỉ nắm chặt bút lông trong tay, lại nói: “Ta sẽ không dừng việc đọc sách viết chữ.”
“Ta biết.” Hắn ngóng nhìn nàng, khàn tiếng nói: “Ta không quan tâm chuyện này. Nếu nàng nguyện ý gả cho ta thì nàng muốn giống Khải phu nhân, đem sách bày đầu cả phòng ta cũng không quan tâm.”
Lời này Bonn nhìn nữ nhân ở bên người, sợ nàng sẽ không vui nhưng nàng lại nắm chặt tay hắn, rưng rưng mỉm cười nhìn một đôi ở phía trước.
Hắn vụиɠ ŧяộʍ nắm chặt tay nàng, thấy nàng vạn phần cảm động mà đưa tay lên vỗ ngực, bởi vì Sebastian lại mở miệng.
“Nếu nàng không muốn gả cho ta thì có thể cự tuyệt ta. Ta là kỵ sĩ, nhưng nàng là dân tự do, nàng có thể chọn người mình muốn gả.”
Lời này khiến người trong cả sảnh đều trừng lớn mắt.
“Ta biết ta không phải là người tốt lắm, ” hắn khàn giọng nói: “Nhưng ta có thể học tập.”
Mỗi người phụ nữ ở đây đều giống Khải, lấy tay đè lên ngực mình, phát ra tiếng thở dài.
“Cho nên, tiểu thư của ta, nàng có nguyện ý…” Cơ bắp cả người Sebastian buộc chặt nhìn nàng, hỏi lại: “Gả cho ta sao?”
Mỗi người đều nín thở đợi Sophia trả lời.
Nàng không nói gì.
Sebastian giơ cao bó hoa, khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc. Cả đời hắn đều chưa bao giờ thấy ngu xuẩn như hiện tại.
Vài năm trước, hắn đã muốn kết hôn với nàng nhưng lúc đó nàng còn giận hắn, căn bản không đồng ý nói chuyện với hắn. Sau đó tuy rằng nàng tha thứ cho hắn, nhưng lại liên tiếp xảy ra nhiều việc khiến hắn liên tục không có cơ hội cùng nàng mở miệng. Thẳng đến hai ngày này, bởi vì chuyện thành lập thương hội nên hắn bỗng kinh hoàng nhận ra nếu hắn không mở miệng thì có lẽ không còn kịp rồi.
Thấy nàng chỉ cứng người đứng tại chỗ, hắn càng ngày càng cảm thấy chính mình có khả năng đã chậm một bước, có thể sẽ bị cự tuyệt khiến hắn muốn lui ra nhưng hai chân lại không chịu nghe lời.
Nhìn nam nhân từ bỏ mặt mũi cùng tự tôn quỳ gối trước bàn, Sophia cảm động nói không ra lời. Nàng bỗng nhiên hiểu vì sao hắn lại lựa chọn làm như thế này ở đây. Hắn có thể thầm kín cùng nàng nói, mấy năm nay nàng chưa bao giờ có thể chân chính cự tuyệt hắn, nhưng hắn vì hắn khiến nàng nhục nhã lúc trước cho nên mới đặc biệt làm điều này, để trả lại tự tôn cho nàng.
Ở phía sau hắn còn có một hàng người dài, chứng tỏ hắn không phải chen ngang. Hắn cũng xếp hàng, giống như năm đó Nam Tước đại nhân xếp hàng để Khải phu nhân cắt tóc vậy.
Hắn nói muốn cho nàng lựa chọn là nghiêm túc.
Buông xuống cây bút trong tay, Sophia vòng qua cái bàn dưới sự chú ý của mọi người, đi đến trước mặt nam nhân kia, nhận lấy bó hoa thập phần thảm hại trong tay hắn.
Mấy đóa hoa này đúng là không xinh đẹp nhưng ở trong mắt nàng thì bọn nó là đẹp nhất bởi vì nàng biết đây là hắn tự tay hái rồi đích thân buộc lại, mang theo chúng nó xếp hàng nửa ngày nên mới bị héo thế này.
“Ta nguyện ý.” Nàng rưng rưng cười nhìn nam nhân vẫn quỳ gối, nói giọng khàn khàn: “Đại nhân của ta, ta nguyện ý gả cho chàng.”
Nghe vậy, Sebastian liền nhẹ nhàng thở ra. Hắn đứng lên, vươn tay đem nàng ôm vào lòng, cúi đầu hôn nàng.
Nữ nhân trong đại sảnh lại là vỗ ngực cảm thán, còn nam nhân thì vỗ tay ào ào, huýt sáo ầm ĩ.
Khải ôm lấy cánh tay Bonn, gối đầu lên vai hắn, rưng rưng mỉm cười, vui vẻ nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau phía trước.
Nam nhân bên cạnh vỗ nhẹ tay nhỏ bé của nàng, ở bên tai nàng lẩm bẩm.
“Ta tuyệt không để ý nàng để sách trong phòng. Ta cũng không giận hắn vì đó là ý của hắn.”
Nghe vậy, nàng bật cười, quay đầu nhìn hắn, nói: “Ta biết, hắn không hiểu rằng chàng cũng thích đọc sách như ta. Chúng ta cũng không phải nói cho hắn rằng tất cả sách này nàng đã đọc qua rồi.”
“Hắn cũng xem qua không ít, bộ sách 《 tôn tử binh pháp 》kia nàng phiên dịch cho ta, hắn đều lật xem đến sắp rách rồi. Nhưng nàng đừng nói với hắn chuyện này.” Bonn ôm lấy tay nàng, mang theo nàng xoay người lên lầu, “Nàng đã xuống giường lâu rồi, mau lên lầu nghỉ ngơi đi.”
“Chàng có biết là trong thôn có nữ nhân, sắp đến ngày đẻ rồi còn xuống ruộng không? Linh trước kia có nói với ta, hoạt động thích hợp cũng rất tốt với thai phụ mà.” Tuy rằng nói thế nhưng nàng vẫn thuận theo hắn mà lên lầu.
“Ta biết,” hắn cẩn thận đỡ nàng đi qua cầu thang xoáy, cuối cùng vẫn không an tâm liền cúi người bế nàng lên, vừa đi vừa nói: “Cho nên ta mỗi ngày không phải đều giúp nàng làm chút vận động thích hợp sao?”
Lời này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Khải đỏ bừng, chỉ có thể nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Ta nghĩ tiếp theo chúng ta phải cử hành hôn lễ rồi.”
“Khả năng không chỉ một cái hôn lễ đâu.” Hắn ôm nàng vào phòng, đem nàng đặt ở trêи giường lớn, rồi ngồi xổm xuống thay nàng cởi giày và tất.
“Không chỉ một hôn lễ ư?” Khải suy nghĩ một chút, hỏi: “Chàng nói là Charlotte cùng Muller sao?”
Bonn cởi đồ của chính mình rồi lên giường bồi nàng nằm xuống, đem nàng ôm trong lòng.
“Ân.”
Muller bị chặt đứt một bàn tay, cho nên tuy rằng lúc trước đã có ý tứ với Charlotte nhưng lại thủy chung không có mở miệng. Có điều thương nhân ra vào thành ngày càng nhiều, sau khi lập thương hội thì lại càng đông hơn. Chuyện Sebastian cầu hôn Sophia đúng là đã kϊƈɦ thích hắn.
“Ngủ đi, nàng không phải lo đến chuyện này.” Hắn hôn lên trán nàng, “Mặc kệ là chuyện to tát gì thì cũng chờ nàng ngủ trưa rồi hẵng nói. Nàng cứ ngáp nãy giờ rồi.”
Hắn không nói thì nàng cũng không để ý, nhưng hắn vừa nói thì nàng mới biết mình mới ngáp xong.
Nàng cuộn mình tiến vào trong lòng hắn, an tâm nhắm mắt lại, nghe tim hắn đập, nặng nề ngủ.
Bonn nhịn không được cũng nhắm lại mắt, nhưng sau đó hắn lại trợn mắt vì nghe được tiếng kêu.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, bên cửa không có chim chóc, không có quạ đen, nhưng rồi hắn thấy một viên đá to màu đen lấp lánh bên cửa sổ, còn có một cái lông chim màu đen tỏa sáng, theo gió chậm rãi bay xuống, rơi ở trêи sàn.
Hắn sửng sốt, nhưng không có vội vã đứng dậy.
Nữ nhân trong lòng vẫn đang ngủ say.
Qua nhiều năm nữ nhân kia vẫn không có tin tức, cho đến tận bây giờ.
Nhìn viên ngọc màu đen kia cùng với lông chim màu đen. Bonn chậm rãi nhếch khóe miệng. Hắn biết khi Khải tỉnh lại thì nhất định sẽ thật cao hứng khi biết được nữ nhân kia vẫn thật khỏe mạnh.
Ngoài cửa sổ, trời xanh mênh ʍôиɠ vô bờ, ánh mặt trời rạng rỡ.
Gió thu hiu quạnh thổi hương lúa mạch từ xa tới. Hắn nhắm mắt lại, đem nàng cẩn thận ôm vào lòng.
Phụ thân hắn không cần hắn, mẫu thân thì vứt bỏ hắn. Cả đời này hắn trước đây không biết thế nào là yêu, cho đến ngày hắn gặp được nàng trong rừng rậm. Hắn chưa từng nghĩ nàng là phù thủy, không từng đoán được là nàng sẽ dang hai tay ôm hắn, tiếp nhận hắn, thương hắn, rồi sau đó lại dạy hắn biết thế nào là yêu.
Hắn hít một hơi thật sâu, đem nàng lặng lẽ ôm sát vào ngực, cảm nhận hơi ấm và tiếng tim nàng đập.
Hắn rất may mắn, hắn biết.
Việc nàng vẫn ở trong lòng hắn hô hấp đã là một kỳ tích.
Hắn biết, cũng vĩnh viễn sẽ không quên.
Hắn sẽ yêu nàng đến khi già, đến khi chết. Nếu có thể, kiếp sau trọn đời, hắn cũng muốn ở cùng với nàng.
Nàng vĩnh viễn đều là thê tử của hắn, là nữ nhân, là trái tim của hắn.
Là tình yêu của hắn.
HOÀN