Chương 5: Sinh nhật vui vẻ 2

Chương 5: Sinh nhật vui vẻ 2

“Cô ra tay hay là tôi ra tay?”

Ngụy Tử Thiên hỏi cô, Ôn Kha đưa mắt nhìn năm chai rượu, sau lưng bất chợt cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng, cô run rẩy không nói nên lời, sợ tới mức tè ra quần, thực sự hơi buồn cười, nhìn bên ngoài cửa, giọng nói run run kêu lên.

“Anh Thiên… Có thể hay không…”

“Đừng gọi anh, tuổi của tôi nhỏ hơn cô.”

Ngụy Tử Thiên chậm rãi mở một chai rượu, uống một ngụm trước, sau đó tưới lên đầu Ôn Kha, từ trên xuống dưới, rượu vang rào rào xối toàn thân cô, Ôn Kha không mở mắt ra được, vội vàng nằm sấp xuống dập đầu mấy cái như chúc tết cho Ngụy Tử Thiên. Âm thanh cộp cộp đập đầu nghe có vẻ dọa người, cô cố ý, chỉ vì không muốn da thịt chịu khổ, có gì sai.

“Chị em của cô anh dũng hơn cô nhiều, người ta không dập đầu.”

Vừa dứt lời, người đàn ông xách chai rượu vang, không chút do dự đập lên đầu cô. Nên cảm ơn anh ta lựa chọn chai không tính là dày, không cần thương tổn lần hai, một lần là nát, vụn thủy tinh theo rượu vang rơi xung quanh cô. Ôn Kha vẫn duy trì tư thế quỳ dập đầu với người ta, đột nhiên bị đánh một cái, bên tai ong một tiếng.

“Một.”

Anh ta thuận thế mở chai rượu thứ hai, giội từ đầu xuống dưới, Ôn Kha quỳ không nhúc nhích, không biết sống hay chết, khi anh ta chuẩn bị đập chai rượu thứ hai bất chợt che mặt.

“Hai.”

“Cô che mặt làm gì?”

Ngụy Tử Thiên hỏi cô, lúc này người phụ nữ quỳ bên chân đỉnh đầu bắt đầu rướm máu, giọng nói của cô không to, ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn gần như trong suốt. Cô không thể nói mình dựa vào mặt ăn cơm đúng không, trang điểm ít nhất còn dễ nhìn, nhưng sợ nói ra, Ngụy Tử Thiên biết cô để ý tới mặt mình, cố ý rạch hai nhát thì toi.

“Tôi… Đầu tôi choáng váng… Anh Thiên… Tha cho tôi…”

Cô khóc vô cùng thê thảm, bên tai từng đợt nổ vang mà qua, nhưng làm kỹ nữ, đặc biệt là kỹ nữ hạ đẳng như cô, đứng phố kiếm khách da mặt đều không cần, đương nhiên sẽ mặt dày mày dạn tranh thủ một con đường sống cho mình. Ôn Kha dùng cả tay chân, ôm ấp đùi Ngụy Tử Thiên, chiếc quần có giá trị xa xỉ bị máu của cô thấm đỏ lên, mở miệng gọi anh ta là anh Thiên. Cho dù là kỹ nữ, không phải có chữ nữ bên cạnh sao, đối với phụ nữ sao nỡ ra tay nặng như vậy, vừa ôm đùi người ta, cố ý dùng bộ ngực đầy đặn dán sát vào, đè ép thật chặt.

Sắc mặt người đàn ông lập tức trở nên khó coi, dính máu của cô không biết có bị nhiễm bệnh aids hay không. Thuộc hạ ở bên cạnh vội vàng chạy tới kéo, một trái một phải kéo cô đi. Đầu Ôn Kha rướm máu, chảy tới đôi má nhìn có chút dọa người, đôi mắt cô chưa mở, lập tức nghe người đàn ông nói….