Chương 3: Đánh người 3
Kỹ nữ và người phụ nữ, là hai thứ hoàn toàn khác biệt, hiểu không, không thể khái quát, không thể cùng chung ngôn ngữ.
Kỹ nữ phạm tội gì đều là ngõ chết, bạn nói xem có đúng không? Bạn nói đúng, tôi nói đúng, tất cả mọi người nói đúng, xã hội này vốn khinh thường không chứa chấp loại mặt hàng nằm kiếm tiền, dám dùng chai rượu đập bảo bối của Ngụy Tử Thiên, phải bồi thường cái mạng này.
Đầu Ôn Kha có vải trùm, ngay cả đường đều không phân biệt được, cuối cùng đến ngõ nào cô cũng không biết. Xuống xe nhìn bầu trời và góc đống rác qua lỗ thủng, ống dẫn nước lộ ra bên ngoài tòa nhà, loang lổ rỉ sắt, một mảng tường lớn sớm bị bóc ra, phía trên có một cái quạt thông gió, quạt máy không ngừng xoay tròn. Ôn Kha nhìn tới đây, muốn chạy cũng không có chỗ để chạy. Chết ở nơi này, có lẽ không có ai phát hiện ra, mãi đến khi thối nát vụ án cũng không phá được.
Cô bị người ta đẩy vào trong, thấy được thái tử gia trong truyền thuyết.
Ngồi trên ghế, bên chân rơi đầy tàn thuốc, có chút không kiên nhẫn, di động che gương mặt, lần lượt mở video clip theo dõi. Mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, từ góc độ người bị hại Đường An An mà xem, vô cùng thảm thiết, bị hai người phụ nữ ấn đầu lên đất tát mặt, ỷ thế hϊếp người mãnh liệt như vậy cho dù là người nào nhìn thấy đều cảm thấy tim như bị bóp chặt thay Đường An An.
Ôn Kha không dám ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tàn thuốc bên chân người đàn ông, đôi giày Martin màu xám vô cùng chói mắt, mũi chân hơi điểm nhẹ vài cái, nhìn có chút hương vị thảnh thơi. Nhưng khi tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc ở quán bar trong video, xen lẫn vô số người cuồng hoang và thét chói tai, thông qua di động truyền ra ngoài, có vẻ hơi buồn cười mà xấu hổ.
Ôn Kha không dám nhìn mặt anh ta, chỉ nghe người đàn ông lại châm điếu thuốc, bật lửa vang lên lần nữa, khép lại.
“Cô bao nhiêu tiền một đêm?”
“Hai ngàn rưỡi.”
Cô nói cao lên, thực ra là 500, mặt mũi quan trọng nhất, cô nâng giá nhiều như vậy có vẻ có giá trị con người. Nhưng mà hai ngàn rưỡi, đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện tiền mua một bao thuốc lá, cho đến bây giờ rượu đều trên vạn, chi tiêu của đám thái tử gia cô không tưởng tượng được.
Đương nhiên kỹ nữ cũng sẽ phân chia năm bảy loại, nói một cách nghiêm khắc, cô và Vương Á bơi ở phía dưới, đều tìm một số khách làng chơi thấp kém. Cho xấp xỉ một ngàn, hai bọn họ đều phải phục vụ toàn bộ cho người ta.
Kết quả sau khi báo giá xong, lập tức nghe thấy một tiếng cười khẽ như có như không.