Chương 14: Sau khi xuất viện làm vụ làm ăn đầu tiên 2
Vương Á là người thực tế, Ôn Kha dựa vào cột điện ven đường buồn bực hút thuốc, không nói một câu, nếu không phải trên đầu quấn băng gạc, hiện giờ cô đã ước gì toàn thân mọc ra mười cái tiểu huyệt để kiếm tiền. Ôn Kha giẫm điếu thuốc dưới chân, Vương Á thấy cô buồn bực không nói như thế thì tức giận, xoay người đến ngân hàng bên đường chuyển tiền đi. Một lúc lâu sau di động của Ôn Kha nhận được tin nhắn, hơn một vạn tới tài khoản.
“Tiền mình lén giữ riêng, ngoại trừ chút ấy, thực sự không còn.”
Đây là tiền riêng của Vương Á, hai bọn họ cùng định tài sản chung mở cửa hàng sủi cảo, phần này là vốn riêng của cô ấy.
Ôn Kha cúi đầu nhìn di động, không nói cảm ơn, cho tới bây giờ hai bọn họ chưa từng nói mấy lời già mồm đó. Vương Á đưa danh thϊếp cho Ôn Kha, bảo cô tự mình tới cửa tìm người đàn ông trong địa chỉ. Người đàn ông này là người giàu nhất cô ấy tiếp nhận, khách hàng ổn định, nhu cầu lượng lớn, chỉ có điều động tác ra sức, phụ nữ bình thường đều ăn không tiêu, lần nào Vương Á cũng phải kiên trì thừa nhận. Tuy cho nhiều tiền, nhưng cảm thụ không khoái trá lắm.
“Ở trên giường anh ta thích được gọi là thầy, tính dục rất mạnh. Tự cậu chú ý nhé.”
Sau khi Vương Á nói xong câu đó, bày tỏ mình bị què chân, hay là vụ làm ăn tốt như vậy thân là chị em tốt cũng không định giới thiệu.
Ôn Kha nhận ý tốt của cô ấy đi gặp người đàn ông trên danh thϊếp, giống như sinh vật trôi nổi nóng lòng nắm lấy cọng rơm, không quan tâm mọi thứ.
Trên đầu vốn vì khâu mà trọc một mảng, cô dùng tóc giả ghìm chặt bốn phía, vì không để nhìn quá giả, còn lựa chọn đội mũ, đến lúc đó cảnh tối lửa tắt đèn thao chắc chắn không quan tâm nhiều như vậy. Xử lý xong mọi chuyện, Ôn Kha mặc đồng phục thể dục cấp 3 đi tới địa chỉ.
Trước cửa một nhà trọ cao cấp, người đàn ông đeo mắt kính lịch sự mở cửa ra, người phụ nữ tết tóc đuôi ngựa đội mũ lưỡi trai hơi ngây thơ xuất hiện ở cửa, gương mặt thanh tú, dáng người hơi mập, cả người nhìn có vẻ khẩn trương.
“Vương Á giới thiệu tới à?”
“Ừm… Chào thầy.”
Giọng nói này nói không to, nghe có vẻ nhu nhược, Ôn Kha ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn anh ta, lúc này anh ta cũng đang đánh giá Ôn Kha. Đôi mắt không tệ, anh ta không phải là loại chọn ba lấy bốn, nghiêng người nhường lối.
“Vào đi, chúng ta có một tiếng, lát nữa học sinh của tôi sẽ đến lấy bài thi trắc nghiệm cuối kỳ.”
Ôn Kha gật đầu, thuận theo tiến vào cửa. Nhưng thực ra cô đều đã ngổn ngang trong gió, bởi vì từ lúc nhìn thấy người đàn ông này, cô đã biết anh ta.