Buổi trưa hôm ý, tôi nhắn tin cho Dương theo lời gợi ý của ông Tix:” Dương ơi, nếu anh bị tai nạn em có thăm anh không?” . Một lát sau, khi tôi đang nhàn nhã gác chân xem tivi thì có tiếng xe trước cổng. Tiếng xe nghe hơi giống với tiếng xe của Trân, nhưng nhìn ra thì lại là Dương, mừng rỡ chạy lên phòng đắp chăn giả ốm. Hồi hộp đời Dương bước lên, tôi ở nhà một mình thôi.
- Anh ơi, anh có sao không. – Thấy tôi trùm chăn kní cả người, Dương run run hỏi. Tôi giả vờ rên lên vài tiếng để tăng tính thuyết phục.
Dương kéo kéo tấm chăn ra làm tôi hết hồn, em rưng rưng hỏi tôi bằng giọng mếu máo:
- Anh lại lừa em, làm thế vui lắm à. – Tôi ngồi dậy ôm lấy em vào lòng, đặt tay em lên ngực rồi bảo:
- Em không tin anh à, anh bị chỗ này này.
Dương cẩn trọng vén áo tôi lên một cách chậm rãi, bình thường Cáo thế sao giờ ngu ngơ thế không biết, do tình yêu chăng. Tôi nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai em:
- Từ ngày em đi, tim anh đau lắm Dương ạ. Trong những đêm anh ngồi hút thuốc một mình, anh mới hiểu cảm giác thiếu em nó trống vắng thế nào, và anh nhận ra anh yêu em rồi Dương ạ. Không biết từ lúc nào, nhưng hình bóng em dần cheim61 trọn tâm trí anh rồi. Cho anh cơ hội tán em nhé.
Dương khóc, nước mắt lăn dài trên má em, Dương gật gật đầu. Tôi ôm chặt em vào lòng, thả lưng nằm xuống giường. Chợt tôi nhớ lại chiếc xe, quay sang hỏi Dương:
- Mà chiéc xe là sao vậy, em mới mua à?
- Ừ, tiền tiêu vặt mấy tháng tới của em hết trơn rồi. – Dương xụ mặt xuống trông yêu không tả được.
- Xe kia đâu, hư rồi à?
- Không phải, vì….Em thấy anh thích chiếc này, lúc trước đi qua chi nhánh yamaha xem xe cho con béo em để ý anh toàn nhìn cheic61 này. Nên em mua.
- Ngốc quá. Thế là hết tiền tiêu vặt rồi à?
- Ừ. – Dương cười vu vơ.
- Khỏi lo, từ nay anh nuôi em nhé.
- Hi hi, em tự kiếm tiền thì vẫn hơn. Em yêu anh.
- Ừ, anh cũng yêu em.
Hai chúng tôi ôm nhau, chìm sâu vào giấc ngủ. Còn vụ chip ren nữa nhưng tôi không nói đâu. :sεメy: