“ Đôi khi lỡ hẹn một giờ
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm “
Nói sơ qua ở chap trước thì chắc ai tinh ý tý ngẫm là ra, tôi sang nhà Trân, rủ đi chơi thì không nên nhắn tin, không có thành ý chút nào. Đến trước nhà Trân, tôi ngập ngừng nhấn chuông rồi chờ đợi. Cạch, cảnh cửa được đẩy ra. Một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ nghiệm nghị nhìn tôi:
- Cậu tìm ai?
- Dạ cháu tìm Trân ạ?
- Cậu tìm con Trân nhà tôi làm gì?
- Dạ cháu rủ Trân đi chơi ạ. – Câu nói ngu của tôi.
- Chơi bời gì giờ này, cậu về đi.
- Dạ cháu….
- Để tôi vào xua chó ra đã rồi muốn nói gì thì nói.
Ba Trân đi vào nhà, lúc ra lại trên tay ông ấy có hai sợi xích chó. Ông ấy đóng cửa rồi xích hai con chó chỗ đó, ai tới gần là nó gầm gừ nghe mà tôi đổ mồ hôi hột. Và tôi thấy được Trân đang đứng trên phòng nhìn xuống tôi cười. Tôi biết lúc này là lúc cần chai mặt, khổ nhục kế nên tôi nhắn tin cho em :
- Chừng nào em còn chưa chịu gặp anh thì anh còn ngồi đây nhá.
- Tuỳ anh.
Tôi mặc kệ thái độ của trân, tôi coi những lời đó cũng như những âm thanh mà hai con becgiê tạo ra nãy giờ thôi. Đang ngồi bên vệ đường thì có người dừng xe trước mặt tôi, Dương đưa mắt nhìn tôi rồi hỏi:
- Anh đói thuốc à, sao ngồi đây?
- Anh ngồi chờ bạn.
- Chờ ai giờ này, hay anh đi đong gái đới?
- Bạn anh đứng trên kia kìa.
Tôi nói rồi ngảng đầu nhìn về phía phòng Trân, Dương nhìn theo rồi chợt vẫy tay chào Trân rồi cười đểu nhìn tôi sau đó nhỏ quay lưng đi, trước khi đi Dương còn quăng lại câu: “ Em đi nha, ngồi đó tới sáng người ta cũng không xuống đâu hi hi”, Trân bỏ vào trong phòng. Tôi chợt giật mình, giờ mới để ý, đang xin lỗi mà để Trân thấy cảnh tôi và Dương đùa giỡn với nhau – Thật ra có mỗi Dương giỡn tôi thôi – thì không ổn chút nào. Cái khó ló cái ngu, tôi nhắn tin cho Trân mặc dù tôi biết chắc chắn Trân sẽ không trả lời:
- Em thấy đấy, người đi đường còn có tình hơn em. – Tự nhiên lúc đó nhắn câu này ngu thật.
- Anh đói quá em ơi.
- Đói thì đi ăn đi, ngồi đó làm gì.
- Em hâm à, anh đã nói chưa gặp em thì anh chưa đi mà.
- Kệ anh.
Nói miệng thế thôi chứ một lúc sao tôi đang ngồi nghe nhạc trên điện thoại thì cửa mở, Trân lúng túng đi tới chỗ tôi, trên tay là một cái khay gồm hai ly sữa nóng và hai tô…Mỳ ăn liền. Ôi trời, tôi cứ tưởng trân nấu cao lương mỹ vị, nem công chả phượng gì, ai ngờ là mỳ ăn liền. Nhưng vào những lúc như thế, cái khay thức ăn lại vô tình đẩy chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Không ai nói gì với người kia cả, những lúc thế này thì sự im lặng có ý nghĩa hơn vạn lời. Nhìn vào mắt nhau là hiểu được đối phương đang nghĩ gì, lời nói vô ý có khi lại phá hư khung cảnh này. Hai đứa ăn xong, tôi đứng dựa cột, Trân ngồi vắt vẻo trên yên xe tôi, hi đứa ngắm nhìn từng dòng xe cộ đông đúc.
- Ăn mỳ tôm không sợ nổi mụn à?
- Mặt em trước giờ hầu như chẳng có mụn. Mà cô kia là ai thế.
- Người lạ đi ngang thôi, thấy chưa. Người lạ còn quan tâm anh, em thì đứng trên đấy nhìn.
- Ai bảo anh làm em chờ lâu vậy, giờ em cho anh chờ để biết cảm giác đó nó khó chịu như nào.
- Thế giờ hết giận anh chưa?
- Đang xem xét.
- Ừ, thế em từ từ suy nghĩ. – Tôi giả vờ dắt xe làm Trân mất thăng bằng la oai oái.
- A, anh làm gì đấy.
- Anh lấy xe, thằng bạn anh nằm trong viện chờ anh nên anh phải đi.
- Cho em đi với, ở nhà chán. – Chết tui rồi, bịa ra mà. Trân đòi đi tôi biết chở đi đâu bây giờ.
- Thôi trễ rồi, ngủ đi. Con gái thức khuya xấu lắm.
- Không, mới 8h30 mà trễ gì.
- Thôi, nghe lời anh, vào nhà đi. Bác không cho đi đâu, được chứ. – Tôi vuốt nhẹ tóc Trân, khiến em đỏ mặt chạy vào trong nhà.
Mỉm cười vì mọi sự sự thành công mỹ mãn, mặc dù ba Trân có vẻ không thích tôi tẹo nào, nhưng không sao, mưa dầm thấm lâu mà. Khi tôi về đến nhà thì mới để ý đến điện thoại, 2 tin nhắn mới của Dương:
-“ Còn ngồi đó hông? “
-“ Anh đâu rồi “
- Anh về rồi, sao vậy?
- Em ra rủ anh đi ăn khuya, mà đến nơi thì anh về rồi.
- Rủ bạn em ý, rủ anh làm gì?
- Bọn nó ngủ sớm dưỡng da hết rồi.
- Sao em không ngủ luôn đi, thức khuya hại da.
- Anh Phương ( Anh chủ quán net và cũng là anh họ của Dương) nhờ em trông net cho anh ấy đi công chuyện.
- Thế để anh chạy qua. – Tôi quyết định đi ăn khuya với Dương, với tư cách một người bạn.
- Qua đi em chờ.
Tôi lại khoá cửa nhà chạy ra đường tiếp tục. Khi tôi đến net thì Dương đang ngồi đánh liên minh ở máy chủ trước cơ số ánh mắt chắm chú dõi theo của những thanh niên ngồi đánh lol gần đấy. Dương mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần dài màu xám, giày búp bê. Nhìn xinh lắm. Dương là một người điển hình đại diện cho sự sắc sảo, tinh ngịch và xinh đẹp của người phụ nữ. Trân thì ngược lại, Trân Xinh đẹp, cá tính và sống hơi nội tâm, một vẻ đẹp mang chút u buồn.
- Dương.
- Anh, đợi chút anh Phương sắp về rồi. Qua đánh liên minh chút nè.
Dương đứng dậy nhường ghế cho tôi rồi lấy ghế ngồi bên cạnh. Sự Gato đạt đến đỉnh điểm trong mắt những thanh niên đang lạch cạch gõ phím đằng xa. Đánh giúp một trận mà không tài nào tập trung được, mùi hương đặc trưng của Dương, khuôn mặt xinh đẹp hơi cúi gần màn hình, tất cả khiến sự bình tĩnh và tập trung của tôi bay sạch. Tất nhiên, trận đấy thua, tôi Flash đập mặt vào tường 3 lần.
- Hứ, gà. Làm em thua trận rank rồi.
- Do phong thuỷ nick em chứ có phải do anh đâu.
- Nguỵ biện. Mà anh Phương về rồi kìa , mình đi anh.
Chúng tôi đi ra cửa, chào anh Phương rồi dắt xe đi.
- Ừ, mình đi em….
To be coutinue…..