- 🏠 Home
- Voz
- Quân Nhân
- (Kỷ Niệm) Gặp Nhau Giữa Đêm
- Chương 8
(Kỷ Niệm) Gặp Nhau Giữa Đêm
Chương 8
“Em ở lại với đời ta em nhé !
Đừng ra đi cho ta phải khổ đau. “
Cho phép tôi kể về Dương một chút, có lẽ nhỏ là người con gái đặc biệt nhất tôi từng gặp. Với những người bạn , những người không thân với Dương hoặc thậm chí là ba mẹ Dương thì nhỏ là một thiên sứ không vướng bụi trần. Nhưng tôi thì khác, với tôi thì Dương là một con cáo già trong lốt con thỏ trắng đáng yêu. Cái nụ cười tươi mang chút đừa cợt cộng thêm đôi má lúm đồng tiền đã bao phen làm tôi khốn đốn. Có lẽ, kiếp trước tôi nợ Trân một thì tôi nợ Dương mười nên bây giờ tôi mới phải trả thế này. Gia đình Dương làm cầm đồ các bạn à, phải nói là giàu nứt vứt đổ tường nhưng quan hệ với giới xã hội cũng nhiều nên tôi hơi kiêng kỵ.
Lúc trước có lần gia đình tôi……Gặp một chuyện nghiêm trọng, kinh tế tụt dốc không phanh, lúc trả nợ thì mặc kệ gom thế nào lại thiếu đúng 5 triệu, tính tôi thì không thích mượn tiền bạn bè nên chỉ còn cách cầm xe đi thế chấp. Đành đi cầm chiếc Yupiter của tôi lấy 8 triệu, nhưng chẳng có tiệm nào chịu giá đó cả. Bí quá tôi chạy đến chỗ làm ăn của nhà Dương, Có vẻ ba Dương không biết tôi nên cũng chào hỏi rồi hỏi mục đích của tôi. Tôi vừa nói mục đích xong thì ông ấy đi ra khỏi bàn làm việc tới trước mặt tôi. Đang ngơ ngác chưa biết gì thì ổng cho cho một đấm vào bụng. Tôi khuỵ xuống ôm bụng thì bị thêm hai cốc vào đầu và cơ số những đòn tra tấn giả man khác của bọn thực dân đô hộ và tay sai bán nước. Sau một hồi ăn đòn chán chê thì ông ý cũng bỏ tôi ra, ê ẩm cả người, ông ý tập gym đều đặn còn thêm cái môn Tây sơn Bình Định gia lắm nên đấm đau khỏi nói. Quên nũa, trước 75 ông ý là đặc công Rừng Sác, sau 75 không biết làm gì giàu nhanh vậy nhưng về độ đầu không ngán trời chân không sợ đất thì khỏi phải nói. Trong khi tôi còn đang ngồi xoa bụng thì ông ý đi vào trong, lúc ra lại trên tay ông ý có một sấp 500k, tổng cộng là 10 triệu. Tôi còn chưa hiểu gì thì ông dúi sấp tiền vào tay tôi rồi nói:
- Cầm về trả cho người ta đi, nhà này không thiếu chút tiền ấy. Mẹ mày đừng tưởng tao không biết, mày bỏ cái Dương của tao ở đâu hả.
- Ơ cháu…..
- Thôi về, về ngay cho tao. Rồi tối qua đây, tao có chuyện muốn nói.
Thật tình nói tôi không muốn nhận số tiến ấy thì là nguỵ biện, nhưng nhận thì lại phải mang ơn ba Dương nên cũng lăn tăn, cuối cùng tôi nhận. Về thì tôi viện cớ là mượn được người bạn cũ
Sau khi thằng Trọng lú về thay đồ, tôi đang bước vào nhà thì chợt tôi nhớ lại, hôm nay tôi đi với Trân mà, thế đéo nào. Thôi xong, giờ tôi lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Đi với tụi nó bỏ Trân thì không được, mà đi với trân bỏ tụi nó thì cũng hơi kỳ, anh em chơi với nhau bao lâu rồi, ai lại làm thế. Hay là rủ Trân đi kara, mà tôi nghĩ rồi lại thôi. Ai đời đi hú hí với gái lại dắt vợ đi theo các bạn nhỉ. Thế là tôi quyết định cứ đi chơi rồi về sớm chơi với Trân.
Thế nhưng, khi thằng Trọng lú chạy xe đến rồi hai thằng tôi đến nhà những thằng còn lại. Nhưng khốn nạn thay, hai thằng khỉ kia gấu mẹ không cho đi, vậy là chỉ còn ba thằng tôi vào hang hùm. Khi chúng tôi đến chỗ hẹn thì team kia đã đến đủ, thằng Trọng giải thích sơ qua tại sao chỉ có 3 thằng đi rồi cả bọn cũng mặc kệ đi vào trong hát hò. Sau khi gọi đồ uống thì bọn tôi cho cái mic đi một vòng hết 8 người. Rồi sao đó tới tiết mục song ca, lần lượt từng thằng lên song ca với các bạn nữ team kia. Riêng tôi thì kiếm cớ đau họng nên không lên. Đang xem thằng Trọng lú với nhỏ Ngân team kia song ca thì tôi nghe thằng khỉ Sang bắt chuyện với Dương :
- Em ei, mình làm bài đi em.
- Thôi.
- Đi mà, em xinh mà ngồi một mình tiếc thế. – Má cái thằng cưa gái ngu vãi, tôi ngồi kế bên mà nó dám bảo Dương ngồi một mình.
- Hồi trước bạn gái em cũng khen em giống anh vậy đó. Mà nó theo thằng khác nên em sang thái chuyển giới về cưa thằng đó trả thù nên giờ mới vậy. Chứ hồi đó em đẹp trai lắm.
- Em cứ đùa anh.
- Không tin anh cứ hỏi con kia đi, nó biết đấy.
Thằng Sang bối rối đi sang bên kia hỏi chuyện, tôi ngồi lại gần bắt chuyện với Dương:
- Ê này?
- Anh hỏi cộc lốc thế à?
- Ừ thì… Em này, em tên gì để anh khỏi hỏi cộc lốc nữa nào.
- Dương.
- Rồi được rồi, Dương này.
- Gì hở anh?
- Em đùa ác thế, thằng đó nó hiền khô à.
- Không thích.
- Ờ, mà sao đi hát mà cứ ngồi im thế, không hát hò gì ạ.
- Em không thích, chán lắm.
- Cái gì thì cũng phải làm nhiều nó mới thích, đi hát với anh bài nào.
Tôi cướp lấy 2 cái mic rồi chọn bài, bọn kia thì đứng gần đó la ó: “ Mẹ mày, đau họng của mày đó hả?” “ Ôi, hai anh chị ý âm thầm mà ghê gớm ra phết đấy”…. Có vẻ cả hai chúng tôi đã quen với những tiếng la ó nên cũng không ngại gì lắm. Cuối cùng tôi chọn bài Gọi mưa, tôi ngỡ ngàng khi nhỏ cất giọng hát. Một giọng hát trầm lắng, ngọt ngào hoàn toàn trái ngược với tính cách của Dương. Chúng tôi như đắm chìm vào bài hát, nhạc hết lúc nào tui cũng không biết. Sau đấy tôi chọn một bài đợn ca – Về đâu mái tóc người thương- Để hát tặng Dương. Hoàn thành bài hát trong sự la hét của khán giả, tôi vội vã xin phép về.
Đi vội ra chỗ để xe rồi dắt xe ra về. Lấy điện thoại ra, shit, 8h rồi. Tôi vội vã phóng xe về nhà, cửa vẫn khoá. Tra chìa khoá vào ổ rồi mở cửa vào nhà. Tôi vội gọi điện cho Trân nhưng không ai bắt máy cả. Nhắn tin sang: “ Em ơi, đâu rồi ra anh nói này”. Tôi ngồi một hồi lâu nhưng vẫn không có tin rep. Lại gọi điện sang, đến lần thứ 4 thì có người bắt máy:
- Anh đang làm phiền tôi đấy, biến.
- Anh xin lỗi, anh có việc gấp nên.
- Việc gấp là việc gì?
- Thằng bạn anh nhập viện, anh phải vào với nó từ chiều. – Tội lỗi, tội lỗi.
- Anh biết em phải chờ trước nhà anh suốt hai tiếng đồng hồ không?
- Anh xin lỗi, giờ tụi mình đi nhá?
- Không, chán rồi.
- Đi để anh có cơ hội xin lỗi chứ.
- Không, anh thích thì tự mà đi.
- Rồi, nhớ nhé. Chờ đấy.
Tôi tắt máy, một kế hoạch táo bạo được định hình trong đầu. Tôi dắt xe ra khỏi cổng, lao đi giữa trời đêm.
- 🏠 Home
- Voz
- Quân Nhân
- (Kỷ Niệm) Gặp Nhau Giữa Đêm
- Chương 8