Chương 7

“ Trăm năm hay dẫu ngàn năm nữa

Lá của rừng thu, em của anh “.

Sau hành động liều lĩnh khi chiều, y như rằng, tối đến là Trân nhắn tin cho tôi ngay. Thật tình là tôi chẳng muốn nhắn chút nào, nhưng biết làm sao được:

- Lúc chiều anh làm gì đấy.

- Anh vuốt má em, có gì sai à?- Mặt dày thì sống lâu.

- Anh…Anh…Anh làm thế mà coi được à?

- Má em dính mưa, anh vuốt xuống thôi mà?

- Anh….Anh dẻo mỏ quá, em thua anh luôn. Rồi sao vuốt môi em.

- À, môi em dính cái gì ấy.

- Làm gì có, anh coi em là trẻ con đấy à?

- Không, thật mà. Môi em dính gì mà nhìn hồng hồng dễ thương quá, anh tính phủi xuống cho bớt dễ thương đi ấy mà.

- Anh….Dẻo mỏ, đồ con trai mặc váy.

- Ê, cái này là không được nha.

- Thích đấy thì sao.

- Sao anh không về chơi thôn Vĩ.

- Tối mai anh rảnh không/

- Sao?

- Em đền cho anh vụ hôm trước, nhé. - Tự nhiên tôi nghe từ đền tôi lại nghĩ đến một số hoạt động giải trí lành mạnh của giới trẻ.

- Rồi, tạm chấp nhận.

- Hứ, anh làm giá nhá. Người muốn đi chơi với em xếp hàng dài từ lũng cú đến mũi cà mau đáy.

- Thế chắc người muốn cho anh một trận xếp hàng từ vĩ tuyến 17 tới vĩ tuyến 38 quá.

- Là sao?

- Tức là xếp hàng từ Quảng Trị kéo dài tới biên giới của Han Quốc Và Triều Tiên ấy.

- Đồ hâm.

- Thế mai anh qua đón hả?

- Thôi, để em đón anh. Đồ con trai mặc váy ạ.

- Nói nữa là coi chừng anh đó.

- Biết nhà anh không mà đón.

- Ừ nhỉ, em chưa biết nhà anh. Nói mau tên kia, nhà ở đâu.

- Việc gì anh phải nói nhề?

- NÓI MAU.

- Rồi rồi, nhà anh ở…..

- Em biết rồi, lúc đó em tới đón nha. Đừng đi đâu đấy.

- Ghê vợi.

- Thôi đi anh, em buồn ngủ quá à.

Lại thủ tục quen thuộc của hai đứa, hát cùng thần tượng:

“Nghe mưa rơi nặng hạt nhìn lại dấu chân ai nơi cuối đường

Phố lá rơi ngày nào còn em bên đây dịu dàng bên tôi

Sao mưa rơi vội vàng nhẹ đưa bóng ai đi mất rồi

Còn mỗi tôi lặng thầm ...thầm nhớ đến người yêu xưa

Nếu Đã biết trước tôi không gặp em yêu em thế này !

Và nếu biết trước có lúc chia tay mà còn yêu em đắm say

Sao tôi không quên được em mà vẫn còn yêu em như hôm nào

1 kẻ tình si đau buồn.......trốn chạy tình yêu xưa”

Sáng hôm sau:

Sáng nay trời đẹp lạ thường, hình như tâm trạng tốt thì nhìn đâu cũng đẹp thì phải. Hôm nay ba mẹ với lão anh tôi về quê, chỉ còn mỗi tôi ở nhà. Tôi phải tự chuẩn bị bữa ăn sáng cho mình, vừa chiên trứng vừa luyện giọng: Ứ, ớ, ư, yeah, ơ, a…., Không biết có làm phiền hàng xóm không. Sau một hồi nhấp nhô lên xuống thì tôi cũng chuẩn bị xong bữa ăn sáng, bánh mỳ ốp la, xúc xích và một ly sữa nóng. Thế là đủ dinh dưỡng rồi. Tôi gọi điện cho chú để xin nghỉ một ngày:

- Chú yêu, cho cháu nghĩ một ngày nha.

- Gì nữa thằng ông nội, nghỉ nữa à.

- Dạ.

- Sao nghỉ?

- Đi kiếm cháu dâu cho chú chứ còn sao nữa.

- À, thế thì tốt. Thuận buồm xuôi gió cháu nhá.

Xong. Mặc dù đến tối mới đi nhưng hôm nay tôi lười nên cứ nghỉ. Khoá cửa rồi đi ra ngoài, hôm nay trời nắng đẹp thật. Vì thời gian đó tôi hay bị mất ngủ nên cũng thường xuyên ăn khuya, nhưng ăn mỳ tôm mãi thì nổi mụn chết được, nên tôi phải đi vòng vòng kiếm đồ dự trữ để đêm khuya ăn dần. Dạo xong một vòng thì tôi cũng đã gom xong lương thực để sử dụng dần, một kho bánh sandwich, một chai mayone và cơ số là xúc xích. Vậy là những đêm dài bất tận còn dài.

Sau khi về nhà, tôi lại đi đến quán net. Net mới mở gần nhà nên tôi đến ngó qua, máy móc cũng ngon lắm. Lại thêm một team nữ mới lập của quán đang train, thấy thế tôi bèn gọi lũ bạn tới, gạ kèo đánh team đi cà phê với anh chủ. Các bạn nữ có vẻ hơi ái ngại nhưng trước thái độ chân thành của tôi. Chúng tôi lục tục mở máy rồi log in game, vào tạo room custom rồi mời team bạn vào thì hết cmn hồn, thấp nhất là Kim cương 3, lớn nhất đã là KC I 76 điểm. Trong khi chúng tôi thì thằng Sang rank cao nhất cũng chỉ mới KC 5, còn tôi mới Bk 3.

Và với sự chênh lệch trình độ như thế thì việc chúng tôi thua liền tù tì hai trận liên tiếp cũng không có gì lạ. Đễ diễn tả trận chiến không cân sức này rõ nhất thì cho phép tôi mượn đôi câu thơ bài Tây Tiến của nhà thơ Quang dũng để miêu tả:

’ Rải rác biên cương mồ viễn xứ

Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh

Áo bào thay chiếu anh về đất

Sông Mã gầm lên khúc độc hành. ”

Vâng, sau đây là một chương trình phân tích văn học trong thời gian 5 phút. Khi đọc câu thơ đầu, chúng ta dường như có thể thấy trước mắt những nấm mồ hoang lạnh của những chiến sĩ vô danh nơi biên cương thanh vắng, gửi nắm xương tàn lại nơi đất khách quê người. Nếu chúng ta chỉ là người đọc thơ mà lại có thể thấy đươc những khung cảnh như thế, vậy tại sao những người trai Kinh Đô thuở ấy lại không thấy cho được. Nhưng họ vẫn đi, “ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh”, đi để đáp đền nợ sông núi, để cho tròn bổn phận của người trai thời loạn mặc cho có phải nằm lại nơi sa trường, da ngựa bọc thây.

Nhưng những người lính Tây Tiến còn khốn khổ hơn thế, vào giai đoạn đầu của chiến tranh thì còn đươc người dân bản xứ cho những cỗ quan tài đơn sơ để mai táng đồng đội, nhưng về sau do người chết quá nhiều nên họ đành lấy chiếu bọc thi thể đồng đội lại rồi chôn cất. Sau cùng, chiếu cũng không còn, họ đành để người đồng đội đã hy sinh của mình về với đất lạnh trong chính tấm chiến y bạc màu của anh. Nhưng sao người lính Tây Tiến lại chết như thể được, nhà thơ không đành lòng, và chúng ta cũng không đành lòng. Vì vậy, nhà thơ đã dùng một hình ảnh mang tính trang trọng vốn chỉ dành cho vùa chúa, “ áo bào thay chiếu”. Hình ảnh tấm chiến y bạc màu được trở thành tấm long bào trang trọng được khoác vào thân xác của người lính Tây tiến đã làm cái chết của anh bớt đi phần đau thương và thêm một phần bi tráng. “ Sông Mã gầm lên khúc độc hành “, một lần nữa, hình ảnh sông Mã lại xuất hiện trong bài thơ để đưa tiễn người con yêu của đất nước trong cuộc hành quân cuối cùng về với quê hương, để hoà cùng hồn thiêng sông núi gầm vang lên khúc độc hành khi phận làm trai đã tròn nợ sông núi.

Log out tài khoản ra về trong tâm trạng nhục nhã ê chề và những tiếng cười nắc nẻ của mấy thằng ngồi hóng trong net. Bọn tôi đang chuẩn bị ra về thì team kia gọi lại:

- Các em có muốn nhận sư phụ thì để bọn chị nhận cho nhá.

- Không cần thù lao gì đâu, mỗi đứa một cái DJ Sona là được. – Bọn nó bịa đấy, sau này lòi ra toàn con nhà giàu

Bọn đấy cũng khá xinh nên cac ông thần cũng hăng hái ghê lắm, rồi còn hẹn nhau tối đi kara nữa chứ. Tôi đặc biệt chú ý đến cô bé đi top của team kia, rất xinh, và sỡ hữu một nụ cười mỉm rất duyên với hai núm đồng tiền. dường như cũng nhận thấy anh mắt của tôi, nhỏ lườm tôi một cái cháy mặt rồi quay đi. Thằng Sang thấy thế thúc tay tôi hỏi nhỏ:

- Ê đệ, mày quen nó à?

- Làm đéo gì có.

- Sao nó nháy mắt mày kìa?

-Nó bị lé thằng ngu, nháy nháy cc. – Anh xin lỗi Dương ơi.

- À ờ, mày cứ làm quá, nó lé mà xinh thì tao cũng chấm.

- Thôi lạy hồn, bố xê nó ra giúp con, tao bỏ nhỏ cho ghệ mày là xong nghen con.

- TᏂασ mẹ mày, mày coi chừng tao đấy.

- Thế mày có muốn tao kể chuyện mày làm với cái vỏ gổi không, tao mà kể là cả thế giới phải sửng sốt à.

- TᏂασ mẹ mày, biến.

Sau đó, bọn tôi đi về chuẩn bị. Chiều đến, khi tôi vừa mới tắm rửa xong và chưa hiểu mô tê gì thì đã nghe tiếng còi xe trước nhà. Thằng Trọng Lú đang ngồi trong chiếc toyota của ông già nó nhấn còi inh ỏi.

- Đi lẹ mày, rề rà như đàn bà.

- Ơ đù má thằng kia, mày lại đây tao bảo.

- Gì nữa con chó.

- Mày chạy chiếc này làm gì?

- Đi chơi chứ làm gì?

- Mày biết chiếc này mấy chỗ không?

- 6 chỗ, mày tưởng tao ngu à?

- Mày không phải ngu, mà là óc lỏng. Xe 6 chỗ chở tụi mình rồi mấy đứa con gái bỏ đâu, cho nó nồi trên nắp ca pô hay ôm bánh xe?

- Ừ nhỉ, thôi mày chờ chút tao về đổi xe đã, mẹ nó.

- Về lẹ qua chở tao.

Nhìn nó quay xe đi khuất bóng rồi tôi quay vào chuẩn bị đi chơi, nhưng biết được, vì cuộc đi chơi này đã anh hưởng không nhỏ với cuộc sống của tôi, mà ảnh hưởng đó vẫn còn cho tới bây giờ.