Chương 5

“ Ta cứ sợ trái tim người con gái

Yêu say mê quên lãng cũng say mê.”

Tôi đứng phía sau nhìn em, và dường như Trân cũng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình nên quay lưng lại, và cái gì đến nó sẽ đến, bốn mắt nhìn nhau. Có đôi chút bối rối thoáng qua trong mắt Trân, tôi cũng ngại ngùng chuyển ánh mắt sang nơi khác. Em không nói gì, đặt điện thoại xuống bàn rồi lẳng lặng ra ngoài, tôi cũng im lặng đi phía sau để nhìn đôi chân dài miên man của Trân. Cả hai ngồi đối diện nhau, em chủ động bắt chuyện với tôi, tôi đẹp troai ngời ngời thế này cơ mà:

- Sao không quên luôn đi, tới làm gì! – Trân nói với vẻ giận dỗi.:canny:

- Anh xin lỗi, anh cố đến sớm nhất rồi. Thật ra anh xuống nhà thờ của dòng họ từ chiều, đang liên hoan anh xin về mà không được, giờ mới được về. Phóng nhanh hết mức có thể rồi, mấy lần suýt va vào người khác, đường đông quá. Tay cũng trầy rồi. – Tôi nói dối đấy, tay bị trầy do vật lộn thôi, nhưng nói thế này thì tiện cả đôi đường. Vô độc bất trượng phu!:shame:

- Người đâu bất cẩn vậy, đưa coi thử coi.

Tôi đưa tay ra, vết trầy khá lớn do lúc vật nhau với lão anh bị cứa một đường ở cạnh cửa, em chăm chú nhìn vết trầy rồi bĩu môi:

- Đàn ông con trai trầy có chút mà làm như lớn lắm ý.:look_down:

- Ừ, anh thế đấy.

- Thôi, tới là tốt rồi, anh làm em buồn đấy. Giờ làm gì nhỉ?

- Thế cô nam quả nữ ở một mình với nhau thì nên làm gì nhể? – Tôi nói với vẻ mặt đê tiện.

Trân chậm rãi vén những sợi tóc mai ra sau rồi nói:

- Ra ngoài đi dạo đi anh, em muốn ngắm pháo hoa.

- Ừ, mình đi.

Tôi và Trân đi ra khỏi nhà, đêm giao thừa nên đường đông nghịt, thế nên chúng tôi quyết định đi bộ.

- Đi đâu giờ?

- Mua cái gì uống đi anh, em khát quá.:adore:

- Ừ đi.

Tôi đến quán cà phê gần đó mua một ly đen đá cho tôi và một ly bạc xỉu cho Trân, sau đó hai đứa vừa đi dạo trên những cung đường vắng vừa thủng thẳng tâm sự, mà thực ra đêm giao thừa thì làm gì có đoạn nào vắng, hoạ chăng chi là không đông như những đoạn khác thôi. Vừa đi tôi vừa hát ong ỏng:

- Cuộc tình mình như cơn gióóóó thổi qua mông con chóóóó em có thấy không đóóóó…..:byebye:

- Hát nhảm nhảm gì vậy trời.

- Bài hát tình yêu toẹt vời.

- Thôi đi anh, lớn rồi mà cứ như con nít.

- Ờ, thôi.

Câu trả lời cộc lốc của tôi làm cả hai im thin thít, chẳng biết nói gì với nhau nữa, đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng dưng tôi thấy chạnh lòng. Không biết tự bao giờ, tôi đã đi đến con đường này theo bản năng của mình, con đường ngày xưa tôi với cô ấy đã từng bước chung đôi. Cho phép tôi lan man một chút, mối tình đầu của tôi đã kết thúc trên con đường này.

Ngày đó tôi nghèo mạt rệp, đến chiếc xe đạp đi học cũng đéo có chứ đừng nói đến xe máy. Còn cô ấy thì gia cảnh khá giả khi tiêu sài đâu cần lo gì. Và tất nhiên một thằng nghèo thì làm sao mơ được tới cô tiểu thư đài các, cuộc tình kết thúc một cách bất ngờ và chóng vánh bằng quyết định đi du học của cô ấy. Nguyên nhân chủ yếu là cô ấy không đủ bản lĩnh để chống lại áp lực từ gia đình, một phần là tôi quá bất lực, không có gì để giữ cô ấy lại. Nhưng sau này, khi thằng homies nói với tôi :” Nếu mày cho rằng vấn đề tiền bạc, gia cảnh, hay bất cứ cái gì là vấn đề thì tao không nghĩ mày đang yêu thật lòng”. Nhiều khi suy nghĩ lại tôi cũng cảm thấy nó nói đúng thật, tôi hèn quá. Đang ngẩn ngơ thì em quơ quơ tay trước mặt tôi hỏi:

- Anh làm gì mà ngẩn người ra thế?

- Ngẩn mợ em, anh đẹp trai ngời ngời thế này mà em bảo anh bị ngẩn à.

- Vô duyên, thấy lạ tui hỏi còn bị nạt.

- Ờ, xin lỗi.

Chúng tôi lại thả bộ trên đường, nhưng rồi khi tôi còn đang chìm trong những suy nghĩ của mình, Trân đi vội đến bên kia đường. Tôi tò mò theo sau, Trân đi đến bên một tên nào đó đang đứng một mình bên kia đường, tôi đứng phía sau nghe loáng thoáng em hỏi tên đó sau đêm giao thừa lại đứng một mình ở đây, rồi không đi chơi gì à. Tên đó cũng trả lời theo kiểu đang cô đơn một mình. Sau một hồi xì xầm to nhỏ với nhau thì Trân quay lại nói với tôi….À sao nhỉ, nhắc lại chuyện này tôi hơi buồn:

- Anh ơi?

- Gì cô?

- Anh….Về trước đi, hay đi xem phao hoa đi.

- Còn em?

- Em…Đi chơi với bạn. – Trân nói, có vẻ hơi áy náy.:baffle:

- À, cứ đi đi. Anh về trước.

Trân mìm cười quay đi, tôi đứng một lúc rồi cũng quay đi, hôm nay như thế là đủ rồi. Tôi bỏ bữa tiệc của gia đình để giữ lời hứa với Trân, không để em cô đơn một mình đêm giao thừa. Còn bây giờ, Trân lại bỏ tôi lại một mình. Tôi giữ lời hứa với em đâu phải để nhận được kết quả thế này, quá đủ rồi. Một sự uất ức trào dâng trong lòng, mắt tôi đỏ ngầu. Hít một hơi sâu, không khí tràn đầy vào lòng ngực, tôi cố lấy lại bình tĩnh. Bước đi một cách vô định, tôi cũng chẳng biết mình đang đi đâu nữa.

Bước vào một quán cà phê nhỏ thôi, nhưng ấm áp và thanh tịnh, một điều nữa khiến tôi chú ý là giờ này quán cà phê nào cũng đang bật bài Happy New Year thì quán này lại khác, quán bật bài Soledad cùa Weslife khiến tôi nghe mà buồn lại càng buồn, cứ như bài này viết riêng cho mình vậy.

Cứ thế, đêm giao thừa trôi qua lúc nào tôi chẳng hay, và chẳng biết tôi đã về nhà bằng cách nào. Tâm trí tôi dường như chẳng thuộc về tôi nữa, và có lẽ rằng, đêm đó là đêm giao thừa buồn nhất của tôi, đêm cô đơn.

“ Nhân diện bất tri hà xứ khứ

Đào hoa y cựu tiếu đông phong ”

Dịch:

“Biết tìm đâu nữa chân dung

Hoa đào bỡn cợt gió đông gọi về. “

Thứ 7 và chủ nhật nghỉ phép nhé.