“ Sáng mai chắc chắn em buồn lắm
Sẽ trách sao ta lại phụ người.
Lòng ta như trái sầu riêng rụng
Trong vườn em đó vỡ làm đôi ”
5:30 AM , 28 tết.
Sáng sớm, trời vừa mới ửng hồng và những giọt sương còn động trên lá, mẹ tôi đã vác chổi đứng trước cửa phòng anh em tôi hùng dũng như Lữ Bố vác Phương Thiên Hoạ Kích đứng giữa sa trường.
- Hai thằng quỷ, giờ này còn chưa dậy là sao, quên hôm nay ngày gì à?
Hôm nay là ngày dọn nhà, vừa sáng là hai anh em tôi đã bị mẹ lôi dậy phát cho mỗi thằng mtộ xô nước để lau dọn nhà. Mẹ thì đi sắm sửa đồ tết, ba tôi đem bộ đèn thờ đi lau chùi sạch sẽ. Khổ nhất là hai thằng tôi, cứ hùng hục lau dọn từ tầng dưới lên tầng trên, từ trong nhà ra ngoài ngõ.Chuyện này làm tôi nhớ đến những lúc hùng hục quay tay trong bed room, lúc đó tôi làm gì biết tới jav, chỉ nghe anh là vô địch rồi tự tưởng tượng mà quay, nghĩ lại ngượng vl, nhưng biết sao được, một thằng con trai đang coi sεメ thì mẹ lương tâm nó để dưới lỗ ass.
- Hai thằng mày lau lại, chỗ kia chưa sạch kìa.
- Dạ
- Hai thằng mày lau kiểu gì mà chỗ này bụi không vậy?
- Dạ.
6 : 30 PM
Phù,tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc cơn ác mộng của anh em tôi, nhưng bù lại thì nhà cửa đã sạch sẽ tươm tất để chuận bị đón tết. Đêm đến, sau khi cho bao tử lêи đỉиɦ, tôi vào phòng làm ván Liên Minh giải trí cho thoải mái vậy. Phải nói là mình hâm mộ mình quá, sắp vượt mặt thằng Quý thành best Rengar VN rồi. Đáng tiếc là đang pick tướng đánh rank thì có tin nhắn của Trân, đành chịu mất 3 điểm vậy, em quan trọng hơn mà.
- Anh này?
- Giề?
- Đêm giao thừa anh có thời gian không?
- Làm gì?
- Thật ra thì…. Em muốn rủ anh đi chơi đêm đó thôi.
- Sao không đi chơi với bạn, đi với anh làm gì, rồi ba mẹ đâu?
- Em….Anh muốn nghe chuyện của em không?
- Nghe.
- Thật ra thì trước giờ em không mấy khi đón tết cùng gia đình anh ạ.
- Ơ, sao vậy?
- Tết ba mẹ em thường về quê, mà em thì không thích về đó, nói sao cho anh hiểu nhỉ…. Về đó em thường hay bị gán ghép với một thằng ất ơ nào đấy mà mặt nó còn già hơn ba em, và họ gọi đấy là chững chạc. Em chán không thèm về nữa, ba mẹ em thì về đấy tổ chức giao thừa rồi lên thăm hỏi người trong cơ quan, cũng phiền lắm, tính ra thì tới mùng 2 hay mùng 3 em mới có thời gian với ba mẹ.
- Thế em không đi chơi với bạn bè à?
- Tụi nó toàn ở nhà với gia đình đón giao thừa, lắm lúc em cũng tủi, đêm giao thừa cầm điện thoại mà cũng không biết gọi ai nửa. – Tôi ngờ ngợ hiểu ra ý em.
- Cũng khổ thật, mà anh cũng không nói chắc được gì đêm đó đâu.
- Ừ, em hiểu mà, không sao đâu anh.
- Anh không hứa chắc được với em điều gì đâu, nhưng anh sẽ cố sắp xếp , khoảng 9h30 nếu anh về được. OK?
- Tks anh.
- Mà em quên gì đó thì phải, mình quen nhau chưa đến một tháng, còn chưa gặp mặt đến lần thứ 2 mà?
- Anh giống ba em, về tính cách. Đó là diều duy nhất em nói cho anh vào lúc này ^^!.
- Lại lý do cũ rích đó ^^!.
- Anh hát em nghe đi, em buồn ngủ.
- Ừ.
Tôi gọi qua cho Trân, rồi chậm rãi hát :
“Rồi phiêu linh hát để gió cuốn anh đi mãi xa vời
Làm mây phiêu lãng nơi cuối trời tìm em
Phải làm sao để có nụ cười một ngày mưa bay năm nào
Chiều nay ko có mưa rơi, chiều nay ko có những
mộng mơ
Xa dần năm tháng, con đường vẫn thế
Chỉ mưa và anh đứng đây chờ em.”
Không có bất cứ âm thanh nào nữa, Trân ngủ say rồi. Tôi lặng lẽ tắt điện thoại rồi cũng lăn mình vào góc tường tận hưởng giấc ngủ yên bình.
5: 30 PM, 30 tết.
Lúc này đây, đầu tôi phủ một tầng mây đen, tôi vừa nhận một tin rất xấu. Chúng tôi sẽ đón giao thừa tại nhà thờ cùa dòng họ, và rất có khả năng là tôi không thê về với em được đúng hẹn, đúng là hoạ vô đơn chí mà. Khi chúng tôi đến nơi, hầu như tất cả họ hàng đã đến đủ, hiếm khi tôi thấy dòng họ mình tập trung lại đông đủ như thế này. Khi chúng tôi đi vào trong:
- Ôi trời, hai anh em mày lớn nhanh dữ há, cao hơn cả bác rồi. – Đừng thắc mắc, bác cả của tôi tới 1m79 lận.
- Dạ.
- Thế hai đứa có thằng nào có bạn gái chưa, nói đi bác thưởng?
- Dạ thì… - Hai thằng tôi gãi đầu đến trầy hết cả da, đơn giản vì có thằng nào có bồ đâu, ế chỏng chơ ra đấy chứ.
- Ôi trời, tụi mày làm bác thất vọng quá. Nhớ lại hồi bác bằng tuổi chúng mày, cũng lãng tử đào hoa chứ có bủng beo như anh em mày đâu, cô nào nghe được ngón ghi-ta của bác thì cứ say như điếu đổ. Tre già mà măng chẳng chịu mọc, hà.
Và hôm nay mọi người tổ chức một buổi liên hoan lớn để đón giao thừa, hiềm khi mọi người tụ tập đông đủ thế này nên ai cũng hớn hở. Nhất là màn các ông chống vừa hát vừa gõ bo, nghe chí thật. Tôi cũng ăn nhậu không để ý gì đến thời gian, lúc nhìn đồng hồ thì đã 8h50, tôi kiếm cớ xin về. Khổ nỗi đấy là lúc bàn tiệc hưng phấn nhất nên lẽ dĩ nhiên, lời xin về của tôi không được chấp nhận mà còn bị phạt hai ly.
Tôi uống cũng ít, vài ly thôi, tửu lượng tôi cũng tốt nên vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng nhìn lại đồng hồ thì đã 9h15 rồi. Tôi đã trễ hẹn với Trân, lần này tôi xin về được. Vội vã phóng xe đến nhà Trân, khổ nỗi nhà em với nhà thờ của dòng họ xa quá, đường lại đông nghịt, chạy đến là khổ. Và tôi cũng tưởng tượng ra được, tâm trạng của Trân lúc đó, nhưng tôi không biết tả thế nào, nên mạn phép trích một đoạn nhỏ trong nhật ký của em vậy:
-“ Đêm giao thừa rồi, ai cũng vui nhỉ. Nhưng mình thì…. Thất vọng quá. Lại một cái tết nữa rồi, cô đơn, không gia đình, không bạn bè… Và không người yêu. Hơn 9h rồi, bên ngoài dông người náo nhiệt quá, cả trên tivi nữa, cái tivi chết tiệt, cô đơn khó chịu thật. Mày đang làm gì thế Trân ơi, chờ thằng ất ơ nào đấy mà mày mới quen biết có một tháng, chưa gặp mặt lần thứ 2 sẽ nhớ đến cái lời hứa rẻ tiền của mày hả. …….Tự nhiên muốn khóc quá tôi ơi.”
Trên đường tôi đến nhà Trân cũng suy nghĩ lung lắm, liệu em có giận tôi không nhể, liệu tôi sẽ nói gì, làm gì với em nhể. Cuối cùng thì tôi cũng đến trước cổng nhà Trân, cửa không khoá nên tôi cứ thế mà vào thôi. Em đang đứng nghe điện thoại bàn, qua nội dung cuộc nói chuyện thì tôi nghĩ đó là ba Trân.
Trân xinh thật, váy ngắn màu đen đến nửa đùi, phần tay của chiếc váy dài đến khuỷu tay, bên ngoài là một chiếc áo khoác jeans không tay, đôi bốt đen, bao tay da màu đen loại không ngón, tóc búi cao, kiểu đuôi ngựa ấy. Cá tính dã man luôn.
Chợt, Trân quay lại ….