Chương 22

“Bao nhiêu ý thơ không bằng câu hứa sẽ thương anh trọn đời.? ”

- Vâng, em yêu anhhhh.

Từ anhhh kéo dài nghe sướиɠ cả ruột. tôi nhẹ nhàng ôm Dương vào lòng thủ thỉ:

- Thế yêu anh từ bao giờ đới?

- Em không biết, em chi biết là em yêu anh, thế thôi.

- Anh xin lỗi.

- Sao thế?

- Anh toàn làm em buồn, anh tệ quá.

- Thế anh có định sửa lỗi hông đấy?

- Có chứ.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Dương, tay tôi nhẹ nhàng nằm lấy tay em, ta hoà quyện vào đôi môi mềm. Nụ hôn đầu tiên của Dương. Nụ hôn mang chút hương ngọt ngào của môi em, chút vị chua thanh của ly trà chanh còn đọng lại, tất cả như hoà quyện vào nhau, xoáy vào tâm trí tôi, thật sâu.

- Ông này, đang uống tý sặc rồi. – Mặt Dương còn đỏ hơn gấc.

- Thế cần anh bón lại không?

- Xê ra, dê già.

Tôi và Dương đùa giỡn với nhau, tiêng cười vang suốt một khoảng vườn. Nhưng rồi, trời cũng về chiều, hoàng hôn dần buông xuống trên khu vườn. Tôi chán nản nói với Dương:

- Thôi, chiều rồi, chắc anh về đây.

- Ừ, anh về chuẩn bị đi. – Em cười hiền.

Tôi ôm Dương vào lòng, hôn nhẹ lên má em rồi dắt xe về, chuận bị cho cuộc gặp gỡ định mệnh tối nay. Tắm rửa, thay quần áo, chải chuốt cẩn thận đến nỗi lão anh tôi không nhịn được phải hỏi:

- Mày đi đâu mà trông như Kim Trọng chuyển thế ấy?

- Chuyện, đệ mà. Đệ đi nhậu.

- Ôi đệt, tao cứ tưởng mày đi hỏi vợ.

Tôi đi ra cổng, vừa đi vừa nghĩ thầm:” Thì tôi đi hỏi vợ chứ đi đâu nữa”. Mà tới nhà người khác, nhất là ba vợ tương lai của mình thì tốt nhất phải có quà cáp, mà nhà ông ý nứt vách đổ tường thế kia thì tặng gì bây giờ. Sau một hồi suy nghĩ thì tôi đã có quyết định, có thằng rể quý như tôi còn ngon lành hơn mấy thứ quà cáp ấy chứ.

Đến trước nhà Trân, vì cổng không khoá nên tôi cứ thế bước vào trong. Trân ngồi trong vườn hý hoáy bấm điện thoại, chắc nhấn tin cho ai đó, chắc là…..Thấy tôi vào, Trân ngập ngựng, có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tôi mặc kệ đi thẳng vào nhà luôn, chả quan tâm.

Trong nhà là ba Dương và một ông công an nào đó đang ngồi uống bia, chắc ông kia mới tan sở về., em đoán thế vì ông ý còn mặc nguyên bộ cảnh phục, lại vào giờ tan tầm. Thấy tôi bước vào, ông ý gật đầu chào rồi nói với ba Dương:

- Thôi cháu về trước, chào bác.

Khi ông ấy đi ngang qua,tôi cũng gật đầu chào lại cho phải phép. Ba Trân hất hàm ra hiệu cho tôi ngồi bên cạnh rồi sai Trân vào lấy thêm lon bia cho tôi.

- Biết uống chứ?

- Dạ biết.

- Thế thì tốt.

Ông ấy khui lon bia mới, tôi cũng làm theo, cầm cả lon mà nốc, chả cần ly cốc gì sất.

- Hiện giờ cậu đang làm gì ấy nhỉ?

- Dạ nhân viên văn phòng.

- À, cái tụi sáng cắp ô đi tối cắp về ấy hả? – Ông nói với vẻ khinh miệt hiện rõ trên mặt.

- Cháu thấy việc đó chẳng có vấn đề gì cả, trước tiên là cứu đói được cái dạ dày, sau đó là được nuôi dưỡng đam mê của bản thân. Thế là ổn.

- Cậu quen Trân nhà tôi bao lâu rồi?

- 6 tháng ạ.

- Thế cậu biết một tháng tiền tiêu vặt của nó mất bao nhiêu không? – Phát súng khơi mào đã được bắn.

- Cháu không nghĩ vấn đề đó quan trọng.

- 8 triệu, đấy là bình thường đấy. Vậy cậu nghĩ câu sẽ lo cho nó thế nào khi tiền lương của cậu chắc chưa bằng một nửa tiền tiêu vặt hằng tháng của nó?

Tôi chợt ngập ngừng, có lẽ tôi nên suy nghĩ về chuyện cắt giảm chi phí tiêu vặt của Trân sau này ^^!

- Cháu cũng không giàu có gì, nhưng cũng chẳng đến mức không có vài triệu cho người yêu tiêu vặt. – Thử xem ai cứng hơn nào.

- Để rồi xem……- Lão cười nham hiểm. – Thôi cậu về được rồi.

- Dạ, cháu xin phép về trước.

Tôi phủi đít ra về, mặc kệ ông bố vợ ngồi đó với hai lon bia đang uống dở, mặc kệ Trân ngập ngừng đứng bên ngoài. Có lẽ, tôi không phải là hanh phúc của em, ấy, sao lại bi quan thế.