Chương 20

“Hôm nay có một nửa trăng thôi,

Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi!

Ta nhớ mình xa thương đứt ruột!

Gió làm nên tội buổi chia phôi! “

Tình yêu chưa từng nếm trải thì làm sao biết được nó ngọt ngào, nếm trải rồi mới biết vị mặn chát của nó, nhưng khi đó người ta muốn ngừng mà không được ! Có đôi khi, chúng ta để mặc thời gian trôi qua vội vã để ngồi chờ đợi một thứ mà ta không chắc chắn, để rồi khi nhìn lại, ta đã bỏ qua biết bao điều thú vị trong cuộc đời. Và ta gọi sự đợi chờ vô vọng đó là kỷ niệm. Ngày này 1 năm trước là lần đầu tiên tôi dạt nhà đi bụi, nghĩ lại cũng kỷ niệm lắm.

Thuở đó tôi dạt nhà về ở với ông lão gần chỗ tôi hay câu cá. Ông là thương binh, trước là lính trung đoàn 88 thuộc sự đoàn 308 đã đánh ở trận “Cối xay thịt” Cổ Thành Quảng Trị. Ấy thế mà giờ lại thui thủi một mình ở căn nhà gần đó, thế là tôi xin ông đến ở vài ngày. Tính ông nghệ sĩ lắm, túi thơ bầu rượu suốt. Sau đó tôi nghĩ thông rồi về nhà, cũng chả có gì nghiêm trọng.

Hôm nay là ngày tôi đến nhà Dương, nhưng cũng chẳng biết là khi nào. Tôi vác cần tiếp tục sự nghiệp cần thủ của tôi, khổ nỗi ngồi câu cả buổi được hai con cá chưa đến một kg thì làm ăn gì được. Đem cá sang biếu ông cụ rồi tôi gọi cho Dương:

-Dương ơi?

- Sao anh?

- Anh tới nhà em nha?

- Ừ, anh tới đi.

Tôi đến trước cổng nhà Dương, nhấn chuông rồi đứng đợi. Một lát sau thì Dương ra mở cửa rồi nhìn tôi cười hì hì:

- Cười gì trời?

- Nhìn anh buồn cười, đêm qua anh không ngủ à, mắt như gấu trúc rồi. Anh sang Trung quốc làm Quốc Bảo được rồi đó.

- Quốc cái củ kiệu chứ quốc.

- Em đùa mà, thôi mình đi anh.

- Ớ, đi đâu?

- Siêu thị, anh nghĩ thức ăn rơi từ trên trời xuống à?

- Đi thì đi, nhưng vào thay cho anh bộ khác rồi đi. – Tôi cáu gắt nói với Dương.

-Làm gì?

- Em không nhìn lại được à? –

Dương nhìn xuống bộ quần áo đang mặc rồi ngượng ngùng vào thay ra. Dương ở nhà nên mặc áo cộc tay và quần short, nhìn chỉ muốn vào tù thôi. Một lát sau thì em bước ra, áo phông trắng và quần short và tất chân đen, nhìn chỉ muốn đè ra, nhưng sao tôi dám làm thế được.

- Em muốn làm tội nhân thiên cổ hả?

- Sao anh?

- Em đang làm hại bao nhiêu sinh linh vô tội đấy.

- Đê tiện, hứ.

- Em tưởng muốn đê tiện như anh mà dễ à? – Gì chứ mặt dày thì tôi chả ngán ai.

- Thế làm sao em mới đê tiện được như anh nhỉ?

- Trước tiên em phải học thuộc 5 điều bác Hồ dạy, phải đánh răng trước khi ngủ, đi học về phải chào ông bà cha mẹ, phải lễ phép với thầy cô……

- Ngưng, ngưng, anh chỉ em đê tiện hay anh chỉ em làm cháu ngoan bác Hồ?

- Cả hai. – Dương nhéo tay tôi làm tôi cười hô hó suốt cả đường đi.

Hai chúng tôi đến siêu thị, Dương hăm hở lấy một chiếc xe đẩy rồi bắt đầu dạo quanh các gian hàng. Nửa tiếng sau, chúng tôi đã làm đầy chiếc xe đẩy, toàn thịt và đồ ăn vặt. Đơn giản là chúng tôi đều không thích hải sản. Tôi tính tiền, Dương đòi share nhưng tôi giành trả, dù gì cũng là đàn ông mà. Khi chúng tôi đi ra khỏi siêu thị, có một đôi đang bước vào. Và….Tôi thấy Trân, bên cạnh là thằng Thiện. Tay tôi xiết chặt lại khi thấy cảnh đó, Trân có vẻ hơi bối rối muốn nói rồi lại thôi, thằng Thiện nhếch môi cười.

- Đi siêu thị hả Trân.

- Dạ. – Em trả lời một cách rụt rè và hơi miễn cưỡng.

- Ừ, thế anh đi trước.

Tôi cố nở một nụ cười tạm biệt, nhưng chính tôi cũng hiểu, nụ cười ấy chua xót thế nào. Trên đường về, tôi cứ như người mất hồn, chẳng buồn nói với Dương câu nào. Đên nhà Dương, tôi cũng chỉ ngồi một góc hút thuốc, ngẫm về cuộc gặp gỡ khi nãy. Tại sao Trân lại đi vơi thằng Thiện, thái độ của em, thái độ của tôi…..Quá nhiều. Bữa trưa cũng chẳng còn gì quan trọng với tôi nữa, ăn có lệ thôi.

Chỉ đến khi ăn xong, Dương mới ngập ngừng mở lời:

- Sao khi nãy anh không hỏi cho rõ ràng, giờ ngồi thơ thẩn thế này?

- Nói gì bây giờ?

- Hỏi cho ra lẽ, thằng kia là người thứ ba mà?

- Thì anh cũng đang đi với em đó thôi, em nghĩ tụi mình khác à?- Tôi chán nản trả lời.

- Em xin lỗi, em đã nghĩ em quan trọng hơn thế. – Dương cười buồn.

- Dương…..Anh….. – Tôi bối rối vì biết mình sai, nhưng không biết nên nói thế nào.

- Cho em ở một mình, một lúc thôi, anh về đi, làm ơn. – Dương nói với vẻ mặt mệt mỏi.

- Ừ, em nghỉ đi, anh về.

Lúc này tôi có giải thích gì chắc Dương cũng chẳng muốn nghe, thôi về cho Dương có thời gian suy nghĩ vậy. Chạy xe ngoài đưỡng giữa trời nắng chang chang, vài đoạn thơ của Hàn Mặc Tử cứ ám ảnh trong đâu tôi :

“Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.

Bao cô thôn nữ hát trên đồi.

- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy

Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi….

Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,

Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:

- Chị ấy, năm nay còn gánh thóc,

Dọc bờ sông trắng nắng chang chang? “

Ngâm nga hai câu” Ngày mai trong đám xuân xanh ấy….” lòng tôi chợt buồn buâng quơ, tôi sợ mất đi những người con gái của tôi. Cảm giác như kiểu nếu bây giờ tôi quay xe đi luôn thì có lẽ tôi sẽ mất Dương. Thế là tôi ghé vào mua 2 ly trà chanh - giữa trưa mà uống cái thứ mát lạnh này vào là chỉ có sướиɠ – Rồi tôi quay lại nhà Dương.