“Xuân đã sang rồi em có hay,
Tình xuân chan chứa, ý xuân đầy.
Kinh kỳ bụi quá xuân không đến,
Sao chẳng về đây, chẳng ở đây? “
Tôi và Trân bước vào quán, chọn một bàn rồi gọi món. Và khốn nạn thay, tôi lại gặp người quen ở đây. Trên đời có rất nhiều sự trùng hợp, nhưng xui xẻo như tôi chắc chả được mấy người. Tôi gặp anh Phương, một người anh tôi rất nể, và quan trọng hơn, ông ấy là anh họ của Dương. Và ông ấy cũng thấy tôi.
Tôi ngó lơ đi sang bàn cách xa ông ý, rồi gọi món. Trân thấy vẻ thấp thỏm của tôi nên tò mò hỏi:
- Anh bị gì à, sao cứ thấp thỏm thế?
- À không, có gì đâu.
Nhưng tôi có được toại nguyện đâu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Lão Phương cầm lon bia đến ngồi đối diện tôi và Dương bắt chuyện:
- Chú Luân vui nhỉ?
- Ôi, anh Phương đấy à. – Tôi cố gắng giả vờ.
- Mày còn nhận ra tao à, ai đây? – Lão hất hàm sang Trân.
- Bạn anh hở? – Trân tò mò hỏi tôi.
- Ừ.
- Dạ em chào anh. – Trân lễ phép chào hỏi.
- Thôi, anh làm gì dám nhận, mày không đi với Dương hả Luân? – Lão cố tình sang đốt nhà tôi.
- Dạ không. – Lưng tôi đổ mồ hôi ròng ròng, lão cố tình đấy mà.
- Để sau nói đi anh, em đói quá. Em chào anh ạ. – Trân ra lệnh tiễn khách để vợ chồng đóng cửa dậy nhau, yêu thế chứ lị.
- Ờ, thoải mái đi chú Luân, hy vọng chú biết cách cư xử.
Đợi lão đi khuất rồi Trân quay sang hỏi tôi:
- Một câu thôi, anh có làm gì sai với em không?
- Có. – Tôi dứt khoát trả lời, đằng nào chả chết nên cứ thoái mái thừa nhận thôi.
- Hi hi, anh chịu nói thật với em là được rồi.
Trân lại cư xử như bình thường, tựa như chuyện khi nãy chưa từng xảy ra, nhưng tôi biết Trân cũng để tâm.
- Anh sẽ nói rõ sau, cảm ơn em. – Trân đưa mắt nhìn tôi:
- Vì cái gì?
- Vì mọi thứ.
Ăn xong, tôi và Trân đi mua hai hộp kem rồi đi đến dãy ghế đá cũ, và chứa đầy kỷ niệm của cả ba.
- Trân này, em nhớ nhỏ lúc trước mà anh bảo là người yêu cũ không?
Trân vẫn ngồi vô tư ăn kem, không để ý hỏi tôi:
- Nhớ, sao hả anh?
- Anh muốn nói thật với em, rồi ra sao thì ra. Anh đang bắt cá hai tay Trân ạ?
- Nói rõ em nghe coi? - Trân hơi để tâm rồi.
- Anh yêu em, điều đó không bao giờ thay đổi. Nhưng anh có cảm giác với Dương, anh không phủ nhận cảm giác đó được, em hiểu chứ.
- Còn gì nữa không? – Trân hỏi, mắt rưng rưng.
Tôi đánh liều kể ra hết mọi chuyện. Lúc đầu thì Trân khó chịu, nhưng đến sau cùng thì:
- Sao anh ác thế, làm thế không sợ tổn thương người ta à?
- Hình như em quên gì thì phải, em là bạn gái anh nhé.
- Đấy là em đồng cảm thôi, chứ tội anh đáng chém.
- Anh biết mà.
- Thôi về.
Câu chuyện tôi nói ra khiến không khí giữa hai đứa chẳng còn gì vui vẻ cả, nhưng tôi vẫn phải nói, đó là bắt buộc. Tôi chở trân về, em không còn ôm tôi chặt như khi nay nữa, tôi cũng buồn. Đến cổng nhà em, tôi ngừng xe để em xuống, vẫn chẳng dám nói gì với em.
- Ngủ ngon nha.
- Anh đừng chúc có khi tôi ngủ còn ngon.
Trân bước nhanh vào nhà, bỏ lại tôi đứng ú ớ trước cổng vì vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Đang yên đang lành tự nhiên lại gặp lão Phương làm kỳ đà cản mũi, ép tôi vào tình thế tiến thoải lưỡng nan phải tìm đường sống trong chỗ chết. Đang ức chế thì Dương nhắn tin đến;
- Anh này?
- Gì. – Tôi trả lời khá là cộc cằn.
- Em nghe anh Phương kể rồi, xin lỗi, tự nhiên lại phá anh gòi.
- Hazz, anh cũng chẳng sao, nhưng Trân thì….
- Em xin lỗi.
- Thôi được rồi, mai em rảnh không, anh qua nhà chơi?
- Khi nào anh?
- Trưa đi, mai ba mẹ anh về quê rồi, không ai lo cho anh hết.
- Hứ, lớn rồi mà còn đòi người ta lo.
- Kệ anh nhá.
- Em giỡn thôi, sang em nấu cho, ăn tiệm không sạch.
- Ok, mai nha.
Nỗi buồn với Trân lúc nãy đã bị phủi sạch đi phân nửa, thay vào đó là cảm giác háo hức chờ đến ngày mai đến nhà Dương, một cảm giác vui khó tả. Khi ở bên Trân tôi có cảm giác vui, nhưng hơi chán, thỉnh thoảng. Còn Dương thì khác, ở bên Dương tôi luôn có cảm giác thoải mái, và Dương cũng rất hiểu tính tôi. Nói thẳng ra thì…..Tôi không muốn mất một ai cả, nên đanh giữ thế này vậy thôi.