Chương 17

“ Ta về giữ lại mùi hương

Đường không xứ sở còn vương bóng hình..”

Sáng hôm đó, tôi biết không thể làm việc được với ba bà chằn sẵn sàng xỉ vả tôi bất cứ lúc nào về việc của Trân nên tôi xin phép về sớm rồi rủ Dương lên net đánh Liên Minh giải sầu.

- Anh tới rồi à?

- Ừ, tụi kia đâu?

- Tụi nó đi shopping rồi, em với anh dual rank cũng được mà.

- Ok.

Tôi vừa đánh Liên Minh vừa chậm rãi kể cho Dương nghe về việc của Trân, Dương có vẻ khá thích thú với chuyện đó. Nghe xong, Dương nói với tôi bằng một thái độ dửng dưng trong khi vẫn đánh lol:

- Anh sai rồi đó, cô ấy chỉ lo cho anh thôi mà.

- Nhưng….

- Lòng tự trọng cũng quan trọng đấy, nhưng đừng để nó chiếm hữu con người anh, thế xấu lắm.

Tôi ngẩn người, suy nghĩ về những điều Dương nói.

- Thôi, đánh xong rôi, em về trước đây, tạm biệt. Anh vô tâm lắm ý.

- Anh xin lỗi. – Tôi biết dương đang nói về điều gì, nhưng chỉ là lúc này, tôi chưa sẵn sàng.

Dương đi rồi, tôi cứ ngồi tại đó, nghĩ về những điều tôi đã trải qua, rồi rảo bước trở về nhà. Tối đến thì trân gọi cho tôi:

- Anh ơi?

- Gì.

- Em xin lỗi…..

- Chỉ thế thôi thì anh tắt đây.

- Anh sang nhà em đi, em có chuyện muốn nói.

- Nói gì nói đây đi, không rảnh.

- Anh qua đi mà, không qua em khóc đấy.

- Khóc đê, đây thách nhá.

Tôi tắt máy, rồi ngồi suy tính xem sẽ làm gì. Nói thế thôi chứ sao tôi nỡ để Trân khóc cho được, tôi chạy xe sang nhà Trân mặc dù không biết là trân muốn nói gì với tôi. Điều duy nhất tôi cố kỵ là ông bố vợ của tôi và con becgiê của ông ý. Tôi nhắn tin cho trân khi đến nơi:

- Xuống mở cửa đi.

Trân bước ra ban công nhìn thấy tôi thì cười rõ tươi rồi đi xuống mở cổng. Đi vào trong Sân, chiều rộng của nó khiến tôi hơi bất ngờ, và độ lớn của căn nhà cũng vậy, cũng may con becgiê xích bên kia nên chỉ sủa inh ỏi thôi chứ chẳng làm được gì. Phòng khách treo đầy ảnh thời trẻ của Ba Dương, cả những tấm bằng khen, tất cả đều được treo một cách trang trọng ở giữa phòng. Trân kéo tôi đến ngồi ở sô pha rồi nhẹ nhàng nói:

- Cho em xin lỗi nha.

- Xin lỗi gì cơ?

- Em không nên nói như thế.

Nhìn khuôn mặt xị xuống của Trân như trẻ con mắc lỗi thì lòng tôi lại mềm nhũn. Nhưng giữa lúc tôi đang đấu tranh nội tâm thì cơn đói lại ập đến. Bụng tôi biểu tình giữa không gian yên ắng làm tôi ngượng chín mặt. Trân cố nhịn cười rồi dịu dàng nói với tôi:

- Anh chưa ăn gì à?

- Ừ, nấu cho anh ăn đi, thử tay nghề như nào.

- Em….Em không biết nấu. – Trân ngượng ngùng nói với tôi.

- Không biết thì làm cho biết, nấu đi, anh mốn ăn thức ăn do em nấu.

Tôi vuốt tóc Trân để dộng viên Trân vào bếp chiến đấu với những thức phẩm trong tủ lạnh. Một lúc sau thì Trân gọi tôi vào, và nhìn vào chỗ thức ăn thì…..Tôi không có đủ dũng cảm để tả nó như thế nào nữa, trải nghiệm một lần đã quá đủ với tôi rồi. Tôi cố làm ra vẻ ngon miệng, nhưng Trân tinh ý quá. Và kết quả thì các bạn cũng biết ở chap 4 rồi đấy.

Tuy là Trân nấu không ngon, nhưng đó là lần đầu tiên em nấu ăn cho người khác, và đối với tôi thì thế là tốt lắm rồi. Đến giờ trân vẫn còn học nấu ăn, chắc cũng không còn tệ như trước nữa đâu. Có một câu nói rất hay, Tại sao ta cứ đi tìm những gì đó cao xa và cứ nghĩ đó là hạnh phúc? Hạnh phúc là những gì giản dị nhất, bình dị nhất nhưng lại làm tâm hồn ta ấm áp Và với tôi, những điều giản dị tôi có bên cạnh Trân là điều ấm áp nhất rồi. Và cả những điều tôi có bên cô Cáo của tôi nữa..

- Sau này đừng khờ vậy nữa, những thứ khó ăn thì không cần gắng gượng đâu.

- Không, vấn để không phải là khó ăn hay không, vấn đề là có người vì anh mà nấu, cho dù dở thì vẫn là công sức của người ấy nên anh không bỏ được.

- Anh chỉ được cái dẻo miệng thôi. – Trân nhẹ nhàng tựa vào lòng tôi, mắt ươn ướt.

- Không, anh chỉ được cái miệng hay nói thật thôi.

Hai chúng tôi cứ thế, ngồi cạnh nhau, lắng nghe nhịp đập của con tim, không ai muốn nói gì cả. Nhưng cuối cùng, trân vẫn mở lời :

- Anh biết không, em chỉ muốn giúp anh thôi.

- Anh hiểu mà, lúc đó anh hơi bốc đồng.

- Em biết, em xin lỗi. Em đυ.ng chạm đến cái tôi của anh, nhưng cũng vì em muốn giúp anh thôi.

- Anh biết, nhưng vẫn để anh tự giải quyết nha, anh không muốn em lo. – Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc Trân thay cho lời xin lỗi.

- Anh kể cho em nghe được không, vì sao anh cần tiền?

Tôi kể toàn bộ câu chuyện cho Trân, tất nhiên là giấu đi chi tiết của ba Dương, tôi chỉ giải thích đơn giản là chỗ ấy họ không chịu thuế chấp với giá anh muốn, cuối cùng thì một người bạn đã giúp anh, thế thôi. Trân cũng không hỏi gì nữa.

- Lần sau có chuyện gì thì không được giấu em nha, làm em lo.

- Ừ, không có lần sau đâu. – Mà sẽ có những làn sau nữa, sau mãi.

Chúng tôi đang tán gẫu thì có tiếng xe hơi đỗ xịch trước cửa làm Trân bối rối:

- Chết, ba mẹ em về rồi

Tôi cũng hơi hoảng, nhưng buồn cười nhiều hơn. Từ bao giờ tôi trở thành thằng phải trốn chu trốn nhủi hay gặp ba mẹ bạn gái nhỉ. Nghĩ thế nên tôi cứ ngồi đó cười nhìn Trân và chuẩn bị đón nhận…..