Chương 16

“Xuân đã sang rồi em có hay,

Tình xuân chan chứa, ý xuân đầy.

Kinh kỳ bụi quá xuân không đến,

Sao chẳng về đây, chẳng ở đây? “

Nếu ai đã từng đọc “ Tam Quốc Chí “ của Trần Thọ, hoặc những truyện quân sự cổ đại thì chắc đều biết các loại binh chủng khác chế nhau. Bộ binh bị kỵ binh khắc chế, kỵ binh lại ngán xạ thủ, và xạ thủ bị bộ binh khắc chế. Nhưng trường hợp này vẫn có thể không xảy ra, khi bộ binh tổ chức một tổ hai người trở lên vây một kỵ binh thì hầu như đã nẵm chắc phần thắng trong tay. Vì bộ binh thường được trang bị kích hoặc thuẫn và đao. Đối với thuẫn và đao thì chỉ cần đỡ được cú xỉa đầu tiên của kỵ binh rồi sau đó chém thẳng vào chân con ngựa là xong. Còn bộ binh Hãm Trận hoặc Đan Dương được trang bị kích thì lại càng dễ, một người quấy rối không cho kỵ binh nó cầm thương xỉa hoặc chém xuống, người kia chém thẳng vào chân con ngựa là xong.

Lợi thế duy nhất của kỵ binh là chiến mã, không có nó thì kỵ binh cũng như bộ binh bình thường. Nếu Triệu Vân không có con Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử liều mình phi qua trận địa giáo của quân Tào để cứu chủ thì chúng ta làm gì có được trận Đương Dương – Trường Bản với huyền thoại Triệu Tử Long cứu ấu chúa. Và nếu chém tướng thì phải đốn mã, thì chém gái phải đốn chuột.

- Con chuột dễ thương thế, cho anh mượn chút được không?

Dương không nói gì, đưa con chuột cho tôi. Con chuột quen hơi người nên cũng không cào hay cắn gì, chỉ cọ cọ mũi rồi đưa mắt nhìn chủ nó dễ thương lắm.

- Con chuột dễ thương giống chủ nó nhỉ, giống gì thế Dương, chuột cống hay chuột chù.

- Chuột chó, cút.

Dương nói rồi đưa tay lấy lại con chuột làm tôi ú ớ không biết gì.

- Anh sai rồi, cho anh xin lỗi nha, đừng lầm lì như vậy nhìn em buồn quá.

- Anh sai gì cơ? – Dương quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ chờ đợi.

- Anh không nên, ơ mà anh sai gì cơ. – Tôi giả ngu ngơ, làm Dương bật cười.

- Xin lỗi mà không biết mình sai gì, em chưa thấy ai như anh.

- Giờ thì thấy rồi đó.

- Anh vô tâm lắm.

- Anh không biết, anh không giỏi đối xử với người khác cho lắm.

Dương chỉ cười, Lúc đó tôi hơi chếch choáng rồi. Dương để ý thấy tôi vậy nên bảo:

- Thôi anh về đi, chạy xe được không hay để em gọi người?

- Anh chạy xe được mà, phiền em quá.

- Để em tiễn anh.

Dương đi cùng với tôi ra cửa.

- Cho anh sờ con Cáo chút nào.

- Con này là chuột mà, đâu phải cáo?

- Không, anh nói con này nè.

Tôi xoa đầu Dương như trẻ con rồi vội phóng xe đi khi thoáng thấy bóng ba Dương phía sau cánh cửa, Dương giận dỗi đứng giậm chân bên đường.

Rồi phong ba bão táp cũng qua đối với nhà tôi, nhưng chuyện khác lại đến. Trân gọi tôi hẹn tôi cà phê. Mặc dù không thích nhưng tôi vẫn đi, vì tiền vẫn còn túng thiếu. Dù gì thì cũng vừa tỏ tình, không thể vô tâm được. Tôi đến chỗ hẹn, trân đang ngồi nghịch điện thoại thấy tôi vào thì bối rối bỏ điện thoại vào túi xách rồi hỏi:

- Anh đến rồi hở?

- Chắc anh chưa đến đâu.

Tôi cười rồi ngồi bênh cạnh Trân chứ không phải là đối diện. Trân làm mặt nghiêm trọng nói với tôi:

- Anh hứa với em đi, em hỏi gì anh cũng phải trả lời thật nha.

- Ờ, thì…. Anh hứa. – Tôi hơi chột dạ.

- Vậy hôm trước, em thấy anh đi vào chỗ cầm đồ là sao?

Tôi giật người, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, lộ rồi.

- Sao em biết được, nói anh nghe trước đi?

- Em có việc gần đó. – Sai rồi, sai thật rồi.

- Gia đình anh nợ người ta, đến hẹn nhưng không xoay sở được, thuế chấp, vậy thôi.

- Rồi bao nhiêu?

- 10 triệu.

- Anh, tý nữa mình tới lấy xe nha.

- Gì cơ?

- Thẻ em còn cũng nhiều, để em lấy xe cho.

- Em đang làm nhục tôi đấy.

Tôi bỏ ra về. Tôi hiểu Trân có ý tốt, muốn giúp tôi thôi. Nhưng với lòng tự trọng của một thằng đàn ông thì nó là không thể, nghèo thì nghèo chứ đừng có bám váy đàn bà. Suy nghĩ của tôi lúc ấy là thế, Trân cũng nhắn tin rồi gọi cho tôi nhưng tất nhiên tôi không trả lời, tôi rất nhạy cảm trong những chuyện thế này. Thú thật lúc về tôi buồn lắm, buồn mà cũng chẳng biết nói cùng ai, khó chịu cực.

Tôi là một người nhạy cảm, và câu nói đó của Trân dẵ vô tình đυ.ng đến cái tôi của tôi. Chán nản, tôi cứ nằm nhà suốt ngày hôm đó. Hôm sau đi làm, tâm trạng vẫn thế, không tài nào khá lên được. Hai bà cô già mọi hôm miệng cứ như cái máy điện hôm nay cũng im lặng bớt phần nào, chắc hiểu được tâm trạng của tôi.

- Luân, chú có gì thì nói ra đê, cứ trưng cái mặt đó ra tâm trạng đâu làm việc.

- Chuẩn đấy em ơi, có gì nói ra các chị nghe này. – Những lúc thế này mới thấy các bà này tình cảm.

Tôi kể ra toàn bộ câu chuyện với các bà ấy, coi như tâm sự cho nhẹ lòng vậy. Nào ngờ chưa kịp kể xong đã bị các bà ấy chửi te tua:

- Đồ đàn bà, chú ngu lắm.

- Chả hiểu sao chú lại có bạn gái được.

- Nó chỉ muốn giúp chú, mà chú thì làm thế nó chưa chia tay là phước rồi, kiếm đâu ra đứa con gái như thế.

- Thôi thôi các bà, tôi nói ra để tâm sự chứ đưa đầu ra cho các bà xỉ vả à.

- Thì tụi tao cũng chỉ nói vậy thôi, ra sao là do mày thôi.

Tôi nghe vậy cũng hơi bối rối, có thể tôi đã đặt tính sĩ diện của bản thân cao hơn cô người yêu nhỏ của tôi chăng…..

Không thất hứa nhá.