Chương 15

“Mơ khách đường xa, khách đường xa,

Áo em trắng quá nhận không ra...

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh,

Ai biết tình ai có đậm đà? “

Nhưng có lẽ là đời tôi không được hoàn hảo cho lắm, vừa có được tình yêu lại vướng ngay vào chuyện tiền bạc đen đủi. Lão anh tôi thất nghiệp, lại vừa chia tay bạn gái nên lão sinh ra dở dở ương ương rồi xin ba mẹ lên Đà Lạt sống một thời gian cho tịnh tâm lại. Rồi đến hạn gia đình tôi phải trả nợ, số là mấy năm trước bác cả có giúp gia đình tôi một số tiền, và ba mẹ tôi quyết định vay của một tên hàng xóm 60 triệu trong 3 năm và không lấy lãi, đó là theo lời lão nói.

Ấy thế mà lúc đến hẹn lão lại đòi cả tiền gốc lẫn tiền lãi, do hai bên giao dịch chỉ bằng hợp đồng miệng nên bây giờ cững chẳng có căn cứ gì để cãi. Ba mẹ tôi thì không thích gây sự, lại thêm gia đình lão có quan hệ với nhiều tầng lớp nên cũng đành nhịn. Tính ra lãi mẹ lãi con cũng gần trăm triệu. Vay mượn trong dòng họ, của bạn bè ba mẹ được gần 90 chai, thiếu mất 5 triệu. Tính tôi thì từ trước đến giờ chưa bao giờ nhờ vả bạn bè chuyện tiền nong, mấy chap trước tôi có nói qua thì phải, nên tôi đành đi thuế chấp chiếc xe của mình.

Nhưng oái oăm thay, không tiệm ào chịu cái giá 8 triệu cả, tôi đành đến nhà Dương. Tôi nghĩ ba Dương không biết tôi là ai nên khi ông ấy hỏi thì tôi cũng nói thật:

- Việc gì mà cần tiền, nói rõ để bác còn biết mà định giá.

- Dạ, nhà cháu mấy năm trước có mượn người ta một số tiền để sửa nhà với hạn là 3 năm, lúc ấy ông ấy bảo không lấy lãi, nhưng giờ thì ông ấy lại đòi cả lãi, do giao dịch miệng nên cũng chẳng cãi được, nhà cháu gom hết cũng còn thiếu 5 triệu, xoay sở không được nên cháu mới đi đến đây.

- Thuế gì?

- Chiếc xe phía trước.

Và như các bạn đã biết, tôi bị ba Dương bước ra đấm cho tơi bời. Sau đó ông ý vào đem tiền ra vứt cho tôi rồi nói:

- Cầm về trả cho người ta đi, nhà này không thiếu chút tiền ấy. Mẹ mày đừng tưởng tao không biết, mày bỏ cái Dương của tao ở đâu hả.

- Ơ cháu…..

- Thôi về, về ngay cho tao. Rồi tối qua đây, tao có chuyện muốn nói.

Về nhà, thấy tôi đưa tiền ra ba mới hỏi:

- Tiền đâu ra hả con?

- Dạ, con mượn của thằng bạn.

- Ừ, để từ từ ba….

- Dạ thôi, cái đó tính sau.

Tôi đi vào nhà, Trân lại nhắn tin nhưng tôi tắt luôn. Mấy hôm nay Trân gọi và nhắn tin rất nhiều nhưng tôi tắt máy. Chán đời quá, vừa tỏ tình với Trân xong thì gia đình lại xảy ra chuyện, không còn tâm trạng nào gặp nữa. Gặp nhau rồi lại đi chơi với nhau, đi chơi mà trong túi không có một đồng thì thà không đi. Thế rồi tôi đến, tôi đành phải vác mặt sang nhà Dương.

À, nhà Dương ở nơi khác, chứ không phải tiệm cầm đồ. Khi tôi đến, một bàn tiệc đang được dọn ra ở nhà vườn ( Tức là ngôi nhà không có tường làm bằng gỗ đặt giữa vườn dùng để hóng mát và tiếp khách ý ), thấy tôi đến, ba Dương hất hàm bảo tôi vào. Dương đang ngồi bên cạnh vuốt ve con hamster trên tay, thấy tôi vào thì đừng dậy đi vào nhà như không quen biết luôn. Mà hôm nay nhìn Dương đẹp thế chứ lị, nguyên bộ váy trắng, áo khoác trắng hệt như thiên thần.

Tất nhiên là hành động của Dương không thoát khỏi tầm mắt cáo già của ông ý, làm ánh mắt ba Dương lộ vẻ trầm ngâm.

- Dạ cháu mới tới.

- Ngồi đó đi.

Ông ý chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh phía tay trái của ông, tôi ngồi chưa kịp ấm chỗ thì có 2 đôi nam nữ đi ra, và một trong số đó là cái ông hôm trước úp sọt tôi. Bọn họ nhìn tôi cười xã giao rồi ngồi xuống.

- Đây là anh chị của con Dương, thằng này hôm trước tao bảo nó đập xã giao mày đó. Còn đây là thằng Luân, chắc bố khỏi phải giới thiệu nhỉ.

- Dạ, tụi con biết mà. – bọn họ đồng thanh đáp rồi lại nhìn tôi cười làm tôi nổi cả da gà.

- Rồi, coi như anh em thân nhau bỏ qua hết đi.

- Dạ. – Tôi cũng chịu cái tính của ông này, quay tôi như quay rối.

- Thôi, nhập tiệc.

4 chai Bordeaux được mở thồi hương thờm ngào ngạt khắp nơi, tiếng chạm ly liên tục, tôi cũng tự thưởng cho mình một buổi ăn chơi rượu chè thả ga để quên đời. Đang lâng lâng thì ba dương mới hỏi:

- Mày với con dương quen nhau thế nào kể tao nghe được không?

- Dạ quen nhau chỗ Net ABC.

- Chỗ của thằng Phương à?

- Dạ.

- À, thằng Phương anh họ của Dương nên tụi nó cũng thân nhau lắm.

- Thế bao lâu rồi.

- Dạ cũng lâu rồi.

- Lâu là bao lâu? – Đây, câu nói huyền thoại của Dương được thừa kế từ bố.

- Hai tuần.

- Ờ, cũng không quan trọng. Tao không biết làm sao mày quen Dương, quen được bao lâu, có thật lòng không nhưng tao muốn con Dương của tao không được buồn, mày làm được không. – Lầm, lầm to rồi. Nghe ông ý nói cứ như ông ý đang gừi gắm Dương cho tôi ấy, chúng tôi chưa có gì với nhau mà.

- Dạ, nói thật là cháu không hứa trước được.

- Thôi, tao không ép mày, nhưng tao hỏi một câu thôi. Mày làm gì mà dương nó cứ lầm lì mấy hôm nay.

- Dạ lỗi cháu.

- Đi xin lỗi nó ngay, rồi về đi. Nhìn mày tao ngứa cả mắt. – Bị đuổi.

- Đi đâu ạ?

- Bên kia kìa, chắc Dương ngồi chỗ xích đu. – Ông anh kia tốt bụng chỉ đường cho tôi.

Tôi đành đứng dậy chào mọi người rồi đi ra, số tôi nó khổ thế đấy, chả bao giờ được lòng ông bố vợ nào cả. Và quả như ông anh kia nói, Dương đang ngồi chơi với con hamster trên chiếc xích đu. Thấy tôi đi đến, dương vẫn không quan tâm và giỡn với con chuột. Thấy vậy là tôi biết mình có cơ hội xin lỗi vì Dương cũng muốn nói chuyện với tôi, nếu không đã đi vào nhà như khi nãy rồi.

Tôi bước đến, nhưng Dương coi tôi như không khí vẫn vui đùa với con hamster làm tôi ngượng vê lù. Nhưng rồi tôi đã nghĩ ra một cách…..