Chương 14

“ Tình có cho đi chẳng có về,

Lòng kêu gọi mãi chẳng ai nghe.

Cho nên từ đấy tôi ngơ ngẩn,

Làm những bài thơ lạc cả đề. “

Sáng hôm sau, tôi ra ngoài sớm để chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Sau một hồi tìm kiếm, tôi cũng chấm được một cặp dây chuyền đoi với mặt là hai nữa của thái cực, tôi không biết Trân có thích không chứ tôi hơi bị ưng cái mặt này. Xong về nhà tôi cũng chẳng biết làm gì, cả nhà đi hết rồi chỉ còn mình tôi nên cũng chẳng muốn về. Thế là tôi tạt sang net của anh Phương ( Cái net hôm trước ) để trốn nắng. Nhưng chắc ai cũng hiểu, có những người có máy tính ở nhà nhưng vẫn mò ra ent chơi để kiếm cảm giác đông vui và hào hứng của không khí quán nét.

Trùng hợp là team kia cũng thiếu một người để đánh rank team 5 5, thế là tôi xin vào. Dương không để ý đến tôi, cứ đeo headphone rồi lạnh lùng lướt face. Đáng ra thì tôi không được đánh đâu, các bạn nữ team kia khinh tôi lắm, chả hiểu sao phút cuối Dương lại mời tôi vào rồi chủ động nhận Support cho tôi làm tôi khoái chí cười hề hề suốt. Nhưng tôi cười hơi sớm, sai rồi. Vào trận, mặc dù đang đánh XH nhưng Dương chơi Sona sp cho tôi một cách cực kỳ đểu cáng.

Nhất quyết không tăng W, max Q E, ulti và Q luôn luôn để ks, và thậm chí còn build Sona ad. Thảm thương thay cho tôi, AD mà hết trận tiền còn thua con sp.

- Thôi anh về trước nha Dương.

Dương đeo headphone lên, giả vờ như không nghhe thấy tôi, bọn kia thì coi tôi như không khí. Ra chào anh Phương về, nhưng ông ý cũng coi tôi như không khí, tủi thân ra về. Cũng đúng thôi, anh Phương là anh họ của Dương mà, tôi làm em ông ý buồn thì ông đối xử với tôi thế cũng phải.

Tôi chạy về nhà, nằm suy nghĩ tìm địa điểm để tối làm một cú lớn. Và tôi quyết định làm ở ghế đá nơi tôi và Trân, Dương….. Đã từng ngồi với nhau. Tất cả đã được chuẩn bị hoàn hảo cho tối hôm đấy. Tôi nhắn tin cho Trân:

- Em ới?

- Sao anh?

- Tối đi chơi không, anh có cái này cho em….

- Tối hở, để em coi đã. – Một lúc sau thì Trân nhắn lại:

- Ok anh, 7 h em qua đón anh.

- Sao lần nào cũng là em qua đón anh?

- Anh không nhớ ba em à, khó lắm luôn ý.

- Rồi, chịu vậy, anh chờ đó nha.

- Ok anh.

Tôi đành chấp nhận số phận, có ông bố vợ khó tính cũng khổ thật. Tôi hôm đó, tôi chuẩn bị tất cả thật hoàn hảo, quần áo tươm tất cực ngầu, tóc vuốt gel thẳng đứng, Hộp đựng cặp dây chuyền đôi bỏ sẵn trong túi. Đang ngồi ăn tối thì Trân đến, thế al2 tôi xin hpép bố mẹ đi ra ngoài. Vẫn con Passing 125 quen thuộc.

- Chở anh được không, xe anh hư rồi. – Tôi kiếm cớ để được ngồi chung xe với Trân.

- Anh chở em chứ.

- Ừ, thế cũng được.

Trân nhường tay lái cho tôi, tôi chở em đến dãy ghế đá hôm trước, cả hai không nói với nhau câu nào cả.

- Ủa, tới đây chi?

- Ngồi đi rồi biết.

Tôi ngồi cạnh Trân, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu:

- Trân này?

- Sau anh?

- Tối qua em làm anh buồn lắm ý.

- Sao buồn?

- Em nghĩ đi, làm anh thức trắng tối qua.

- Anh thức cả đêm thật à, người đâu mà.

- À, anh có cái này cho em này.

Tôi lấy hộp dây chuyền ra, lấy sợi dây chuyền có mặt âm đứa cho Trân.

- Cho em nè.

- Cảm ơn anh nha, đẹp ghê.

Trân chuẩn bị đeo vào thì tôi ngăn lại.

- Để anh đeo cho.

Trong lúc đeo, tôi dường như có thể nghe được nhịp tim của hai đứa giữa không gian yên ắng. Tôi thì thầm với Trân:

- Trân này, em biết câu nói sau cùng anh nói với em là câu gì không?

- Câu gì hở anh?

- Anh yêu em.

Nhẹ nhàng, tôi ôm Trân vào lòng rồi đặt lên môi em một nụ hôn thoáng qua. Rời khỏi môi em, tôi vẫn ôm trân trong lòng hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ em.

- Có câu trả lời cho anh chứ.

Và hành động đã chứng minh cho lời nói, trân ngượng ngùng hôn nhẹ vào má tôi.

- Em biết đây là dây chuyền đôi không, còn một sợi nữa này.

Tôi muốn lấy sợi dây chuyền ra đeo vào cổ mình thì Trân ngăn lại:

- Để em đeo cho.

Trân đeo cho tôi rồi nheo mắt nhìn ra vẻ đăm chiêu lắm:

- Đẹp ghê, anh chọn lâu không?

- 2 tiếng của anh chứ ít gì.

- Hì hì.

- Thôi, mình về chưa, tối nay anh bận chuẩn bị công việc, mai gấp lắm.

- Dạ, về.

- Nay dạ luôn, dễ thương ghê.

Tôi xoa đầu Trân rồi cả hai cùng về, khi hai con trym cùng hát chung một nhịp thì đường về dường như ngắn hơn rất nhiều. Đôi khi, thứ chúng ta cần chỉ là con đường dài vô tận để có thể bước đi cùng với người mình yêu.

Hôm nay 2 chap nên tạm nghỉ 3 ngày, đến thứ hai lại có nhé.