“ Mưa dầm gió bấc cố nhân ơi!
Áo rét nàng đan lỡ hẹn rồi
Sông lạnh khi nàng ra giũ lụa
Vớt giùm trong nước lấy hồn tôi “
Tôi bước về nhà trong tâm trạng nặng nề, một buổi sáng đẹp trời đã không còn gì vui vẻ với tôi nữa. Về đến nhà, lão anh vừa bay ra nhìn thấy mặt tôi như thế cũng chả còn chút hứng thú nào để trêu chọc nữa.
- Mày bị gì mà mặt như đưa đám thế kìa?
- Bị thất tình.
- Kể tao nghe rồi tao giúp được gì tao chút cho.
- Ừ, chuyện nó thế này:
Sau khi tôi kể xong, lão anh vỗ đùi một cách rõ kêu rồi vuốt vài sợi râu mới nhú trên cằm kết luận:
- Con nhỏ đó chơi mày, cái này tao chắc. Tao thấy con nhỏ đó thích mày Luân ạ, cái này tao không chắc lắm. – Tôi ú ớ luôn.
- Ớ, sao lại thích tui, giỡn à.
- Mày nghĩ nó không thích mày, không để ý kỹ mày sao nó thấy được ánh mắt của mày với em dâu tao, rồi nó không thích mày sao nó chơi mày như thế?
- Thì thôi, để tính sau, vào ăn cơm trưa đi.
Tôi ăn trưa mà lòng dạ chẳng tập trung đươc, món tôm mà mọi hôm tôi vẫn thích hôm nay chẳng còn ngon lành gì nữa. Tôi nhắn tin cho Trân, mặc dù tôi biết chắc chắn sẽ không bao giờ có tin rep. Đành bấu víu vào niềm hy vọng mong manh, kinh nghiệm của lão anh tôi.
- Huynh, huynh có kế gì giúp đệ với, không chắc đệ chớt.
- Kệ mày, ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
- Đi mà Huynh…
- Lấy cho tao ly nước đi
- Rồi đệ lấy rồi, sao huynh?
- Thì giờ mày nhắn tin xin lỗi nó, tỏ tình luôn cũng được, hết.
- Ơ, nói như ông thì tui cũng nói được, mà nó có nhận tin nhắn đâu.
- Thì tao chỉ nói vậy thôi chứ do mày mà, sao tao biết được.
- Đệt.
Lão anh trời đánh, tôi cũng chẳng biết sao nữa. Chỉ còn….. Tối hôm đó tôi nằm nhà nhắn tin với Dương:
- Dương ơi?
- Sao hở?
- Em chưa đền bù cho anh đúng hông? – Lần cư xử ngu nhất của tôi.
- Anh muốn bồi thường gì cơ?
- Giúp anh một chuyện đi?
- Chuyện gì?
- Tư vấn giúp anh làm lành với Trân, giúp anh nha.
Dương không nói gì nữa, một lát sau nhỏ gọi cho tôi:
- Anh thật sự muốn em giúp anh xin lỗi à? – Tôi không tài nào đoán được thái độ của dương qua điện thoại được.
- Ừ, anh nói thật mà.
- Ok, em hiểu rồi.
Dương nhắn tin cho tôi:
- Giờ chắc người ta không nhận tin nhắn, gọi cũng không nghe đúng không. Anh cứ sang thẳng nhà bạn gái anh. Chắc chắn là sẽ không chịu gặp, nhưng anh cứ ngồi đó chờ khoảng 1 2 tiếng thì sẽ ra thôi. Ra thì chắc cũng không nói gì với anh đâu, anh cứ ngồi bên cạnh rồi giải thích cho cô ấy, có không nghe cũng cứ nói tiếp. Nói kiểu em là bạn gái cũ của anh, phản bội anh rồi giờ muốn níu kéo lại. Anh không đồng ý và chỉ cho em cô ấy là bạn gái mới của anh, vậy là em làm những hành động đó để phá đám. Và cô ấy sẽ nguôi giận, bắt anh tránh xa em rồi hai người sẽ làm hoà, xong chuyện. Tốt nhất là đừng để cho phụ huynh của cô ta biết, không thì người ta không cho anh quen con gái họ đâu.
- Cảm ơn em nhá.
- Không cần.
Thuở ấy tôi vô tâm quá, có để ý gì đến cảm nhận của ai đâu. Thế là tối đến, tôi ăn mặc cho thật ngầu rồi chạy xe sang nhà Trân. Trân đang ngồi suy tư trên ban công phòng mình, thấy tôi vẫy tay, Trân quay mặt bước đi vào phòng. Tôi nhắn tin đến:
- Cho anh giải thích đi, em không xuống anh không về đâu.
Rồi tôi cứ ngồi trước nhà Trân huýt sáo, hát vu vơ đôi câu rồi hút thuốc ngắm gái. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng thực tế không phải, ngồi suốt 3 tiếng ở ngoài đường bụi bặm, ruồi muỗi. trước những ánh mắt đề phòng của người đi đường. Chắc tường tôi là dân trộm chó hay đạo tặc gì đây mà.
Ngồi ngoài đường suốt 3 tiếng, trời thì vừa lạnh vừa có muỗi, tôi thì chỉ mặc mỗi cái sơ mi phong phanh nên khổ khỏi phải nói. Và trong khi tôi đang ngồi co ro bên vệ đường như con chó thì Trân ra:
- Anh về đi, ngồi đây làm gì.
- Chịu ra rồi à, ngồi ba tiếng đau chân quá.
Tôi đứng dậy đá đá chân cho bớt đi cảm giác tê dại, trân khoanh tay đứng một bên cạnh lạnh lùng nhìn tôi.
- Giờ về được chưa?
Tôi mặc kệ lời nói của Trân, đứng dựa vào tường rồi bắt đầu kể câu chuyện của Dương đã biên tập cho tôi. Lúc đầu tiên tôi mới kế thì Trân ra vẻ chẳng quan tâm nhưng đến cuối cùng thì Trân không nhịn nổi sự tò mò:
- Thiệt hông?
- Tin hay không là do em, cần nói anh đã nói hết rồi.
- Tạm tin, nhưng tui là người yêu của mấy người khi nào.
Nghe xong câu đó, lúc đầu quả thật tôi có hơi thất vọng nhưng sau lại nghĩ ra một kế hoạch rất hay trong đầu, tôi đưa ánh mắt nhìn Trân cố làm vẻ thất vọng hết sức có thể rồi phóng xe về. Trân đứng nơi đó nhìn theo, chắc là bất ngờ. Tôi muốn để lại ấn tượng lạnh lùng boy trong Trân, để vài ngày sau đó có một chuyện rất hay đã xảy ra.