Chương 12

“ Hồn anh như hoa cỏ may

Một chiều cả gió bám đầy áo em… ”

3 ngày sau đó, tôi không hề gặp dương, Dương cũng không hề liên lac với tôi. Trân thì tôi vẫn nhắn tin bình thường, nhưng chỉ vậy thôi, sao buổi tối hôm đó thì chúng tôi cũng không đi đâu với nhau nữa. Nhưng thường thì cuộc đời không bao giờ được như ý tôi cả, lần này cũng vậy.

Khi tôi vừa mở mắt nhìn cái đồng hồ hình con chó đặt đầu giường thì đã 7: 30 rồi. Vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi bàn thì hỡi ôi, bánh mỳ bò kho ngon là thế mà qua buổi chiến đấu của lão anh tôi chỉ còn chưa đến một bánh mỳ và chút bò kho còn xót lại. Mà khốn nạn là chỉ còn nước súp chứ không còn thịt. Ngậm ngùi ăn hết để sống qua ngày, tôi đang ăn thì có tin nhắn, lúc đấy tôi cứ ngỡ là của Trân.

- Anh ơi, sáng nay anh có làm gì không? – Dương nhắn tin cho tôi.

- Không, sáng nay anh rảnh, sao vậy?

- Mình đi cà phê đi, em có chút chuyện muốn nói.

- Ừ, cũng được.

- Anh tới chỗ này đi, em đang ngồi ở đấy.

- Rồi, anh tới liền.

Tôi tắt điện thoại, dọn dẹp bàn ăn rồi ra khỏi nhà. Đến chỗ hẹn với Dương, tôi gửi xe rồi lên tầng 2, đi đến ngồi đối diện Dương. Dương diện style khá giống Trân, quần jeans đen, bốt cao, Dương khoác áo khoác đen nên tôi không biết bên trong là áo gì. Nguyên bộ đen đối lập với làn da trắng ngần làm Dương nổi bật giữa đám đông, thu hút gần như toàn bộ ánh mắt của bọn đàn ông đang ngồi trong tầng này. Thấy tôi đến, khoé môi Dương khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉm, đẹp đến nao lòng. Chỉ một nụ cười nhẹ nhàng như gió thoáng qua nhưng cũng thừa sức cuốn hút bọn đàn ông, nhất là các ông đang ngồi chém gió về rap như đúng rồi ở đằng kia.

Rap Việt bây giờ hệt như Nah nói mấy năm trước, Rapper mọc lên như cây nấm, 90% là cứt mà tưởng là mình hay lắm. Các anh ý cũng “ Nghèo mà chất “ ghê lắm, áo phông, quần thụng, sneaker, nón snap back. Và một lần nữa, tôi lại được so sánh với bãi cít trâu. Vl các thanh niên “ Nghèo Mà Đói “

Dương gọi nước, tôi cà phê còn Dương uống cam ép.

- Anh….

- Sao cô. – Câu trả lời bất hủ của tôi.

- Mặt anh còn đau không?

- Ơ, mặt gì cơ. – Tôi chả hiểu gì cả.

- Mặt anh ý, hết đau chưa?

- Sau em biết….

- Em đứng trên tầng 3 nhìn anh mà.

- Ớ, em đứng trên tầng 3 nhìn anh bị đánh à?

- Em làm gì được, em xin lỗi.

- Thôi, có gì đâu.

- Không, em xin lỗi. Anh biết không….Từ trước đến nay, mỗi khi em có bạn khác giới mà có vẻ hơi thân mật một chút là lại bị đánh. Ba em lúc nào cũng thế, lúc nào cũng : “ Ba chỉ muốn tốt cho con thôi, biết thằng nào nó chơi với con thật, biết thằng nào nó chơi với con vì tiền hay vì du͙© vọиɠ được”. – Dương giả giọng ba mình làm tôi cười muốn lộn ruột.

- Làm gì dữ vậy, rồi kết quả ra sao?

- Chỉ có một thằng duy nhất vẫn tiếp tục chơi với em, và em đá nó 4 tháng trước.

- Sao vậy?

- Nó đến với em vì tiền.

- Thế còn anh, em có đá anh hơm? – tôi cố tạo không khí vui vẻ cho câu chuyện của hai đứa.

- Em đá anh luôn giờ. – Dương cười đùa với tôi, tôi biết không khí đã vui vẻ trở lại.

- Thế vì em mà anh ăn đòn, có gì đền cho anh không đây?

- Từ từ em suy nghĩ đã, đồng ý luôn thì thiệt cho em quá. – Dương cười.

Nhưng đời thường không như trong tranh, vào lúc tôi và Dương đang ngồi tán gẫu với nhau thì một nhóm 3 đứa con gái vào ngồi bàn kế bên bàn tôi. Và khốn nạn thay, Trân cũng có trong số đó. Khi hai ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ánh mắt Trân mang chút ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng sự ngỡ ngang đó đã trở thành thất vọng, Trân quay mặt đi. Một thằng gà mờ trong chuyện tình cảm như tôi mà còn hiểu được ẩn ý trong ánh mắt của Trân thì chẳng có lý do gì mà nàng cáo ngồi bên cạnh tôi lại không thấy cả. Dương đổi vị trí sang ngồi kế tôi, trong khi tôi còn đang lớ ngớ thì Dương ghé sát vào tai tôi thì thầm :

- Quen anh hở?

- Ừ, người yêu anh đó.

- Vậy sao anh còn ngồi đây?

- Ngồi thì ngồi thôi, bọn anh tín nhiệm nhau mà. – Tôi ảo tưởng đấy.

- Để em xem thử nha.

Dương nói rồi nhẹ nhàng thổi hơi vào vành tai tôi, mùi hương của Dương, hơi nóng phà vào tai làm mặt tôi đỏ ửng lên, ngượng chết được, đồ con cáo khốn nợn. Trân khó chịu ra mặt, cảm tưởng suy nghĩ của Trân lúc đó chắc cũng ghét tôi, sai rồi, tính sai thật rồi. Sau hành động táo bạo đấy, Dương đứng lên, tính tiền ở quầy tiếp tân mà không cho tôi được phép ú ớ gì khiến tôi có cảm giác mình bắt đầu giống như Trân nói, thằng con trai mặc váy. Đã vậy Dương còn quay lại ghé vào vai tôi thì thầm:

- Em đi trước nha, anh chết chắc rồi. – Tôi bị Dương chơi khăm.

Dương nói xong rồi đứng dậy, quay sang cười thật tươi với Trân rồi quay đi. Tôi nhìn sang thấy Trân không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu, hai người bạn của Trân thì đưa mắt nhìn Dương rồi lại quay sang nhìn tôi với vẻ khinh bỉ. Tôi quyết định đi sang bàn Trân chào phát rồi về cho nó phải đạo.

- Anh về trước nha Trân.

Đáp lại tôi là sự im lặng của Trân và sự khinh bỉ của hai đứa kia. Tôi ngán ngẩm ra về. Hôm đấy Trân khóc các bạn ạ, khóc vì ức chứ không phải vì ghen đâu. Và có lẽ, từ ngày hôm đó, tôi đã khiến hai người con gái tôi thương phải khóc rất nhiều.

’ Ai đi chắp lại cánh hoa rơi?

Bắt bóng chim xa tận cuối trời.

Có lẽ ngày mai đò ngược sớm,

Thôi nàng ở lại để... quên tôi. ?! “