Chương 11

“ Chiều ấy em về thương nhớ ai?

Tôi chắc đường đi đã rất dài

Tim tím chiều hôm lên bóng núi

Dọc đường mờ những cánh hoa phai. “

Sáng hôm sau ba mẹ và lão anh tôi về, tất nhiên thấy mặt mũi tay chân tôi thế kia thì việc tra hỏi là không tránh khỏi:

- Tao mới đi một ngày mà mày quậy phá sao mà ra thế này hả con?

- Làm gì mà dữ vậy Luân? – Anh tôi vẫn lầm lì không nói gì.

- Dạ tối qua con đυ.ng xe rồi xô xát với người ta thôi.

- Ừ, sao cũng được, lớn rồi đừng để ba mẹ lo lắng, hiểu không?

- Dạ.

Tôi đi vào phòng thì bị lão anh kéo lại, lâu rồi tôi mới thấy mặt ông ấy nghiệm trọng như vậy.

- Thằng nào đánh mày?

- Có biết đâu, vô tình gặp thôi mà.

- Sao tao thấy giống như đánh nhau giành gái hơn, làm gì có thằng nào đánh mà toàn đè mặt đánh như này.

- Làm gì có.

- Thôi, tao đéo nói với mày nữa, mày ngu thì mày chết chứ không ai đâu con ạ.

Tôi biết ông ấy lo cho tôi nhưng chuyện đánh nhau vì gái thì bản thân nên tự xử thì tốt hơn, đành giấu ông ấy vậy. Tôi nhờ mẹ gọi điện nói chú cho tôi nghĩ ngơi vài ngày cho mặt bớt sưng, chứ lên chỗ làm với cái mặt sưng vù thế này thì có mà độn thổ chứ làm việc gì. Thế là cứ nằm nhà áp dụng chiến thuật bế qua toả cản. Nhưng đến tôi tôi vẫn chẳng được yên thân, đang ăn tối thì Trân nhắn tin:

- Anh.

- Gì cô?

- Mình đi chơi đi, thay cho hôm qua. – Lúc nào không rủ, rủ lúc mặt đang thế này, khốn nạn.

- Anh đang bệnh, lần sau ha.

- Anh gạt trẻ con hả, mới hôm qua anh còn bình thường.

- Thật mà, anh bị cảm.

- Anh bệnh thật thì qua đây, mẹ em là bác sĩ khám cho nhá. – Rồi, ngu luôn.

- Ừ thì, thôi em cứ qua nhà anh rồi thấy.

- Ừ, chờ đi, em qua. Để như hôm qua là có chuyện đấy.

Thôi thì tới đâu thì tới. Một lát sau, tôi đang ngồi ở phòng khách thì có tiếng còi xe. Trân ngồi trên chiếc passing 125 vẫy tay với tôi. Dắt xe đi ra khỏi nhà, đằng sao tôi là tiếng cười dâʍ đãиɠ của lão anh làm tôi nổi cả da gà. Khi tôi tơi gần, Trân đưa mắt nhìn tôi rồi thốt lên:

- Anh vừa sang thái về à?

- Đi đi rồi tính.

- Đi đâu/

- Đâu cũng được, đừng đứng trước nhà anh là được.

Tôi chạy theo Trân, chẳng biết em định đi đâu nữa. Và nơi trân chạy đến làm tôi hơi ngỡ ngàng, chính là dãy ghế đá mà tối qua tôi ngồi với Dương. Nghĩ lại thì cũng hợp lý mà thôi, công viên cảnh đẹp, gió mát vi vu, không đông cũng không vắng lắm, qúa tuyệt cho các cặp đôi, tôi và Trân có tính là cặp đôi không nhỉ.

- Rồi, anh nói đi. Anh bị sao vậy?

- Hôm qua lúc từ nhà em về, thằng kia nó đυ.ng anh rồi hai bên xô xát, nó to xác hơn anh nên anh ăn đòn nhiều hơn nó. – Bị đánh vì gái thì ngu gì lại nói cho trân, nói như này trân mới cảm thấy có lỗi.

- Vậy…. Giờ còn đau hông? – Trân hỏi rồi ngập ngừng chạm vào chỗ sưng trên mặt tôi.

- Au, đâu cô nương, muốn ám sát anh à?

- Ôi, em xin lỗi, còn đau à.

- Ừ thôi, đừng nhắc nữa

- Sao lại không nhắc, anh nhớ biển số xe đấy không? – Trân nói với vẻ nguy hiểm, nhưng chuyện của đàn ông thì nên tự xử thì hơn.

- Không, lúc đó đường tối quá.

- Chưa thấy ai như anh, người ta đánh anh mà anh không biết gì là sao, khờ vừa thôi chứ. – Trân đột nhiên nổi nóng với tôi.

- Em tưởng anh muốn à.

- Không, nhưng ít ra bị đánh thì anh phải bật lại hoặc ít ra thì phải nhớ cái biển số xe hay khuôn mặt để sau này báo thù chứ.

- Anh không có thù dai như em..

- Thôi em không cãi với anh nữa, đồ đàn ông mặc váy. Mình đi ăn gì đi?

- Ừ, trời hơi lạnh, cháo đi em?

- Ok, lâu rồi em chưa ăn.

Tôi và Trân đến một quán ăn gần đó, một lát sau thì hai tô cháo gà nóng hổi được bưng ra trước mặt chúng tôi. Trong lúc ăn chúng tôi không nói chuyện với nhau, thế không được lịch sự cho lắm. Tôi chỉ chờ lúc ăn Trân có thể bất cẩn để dính lại chút gì trên khoé môi để tôi có thể lau cho em, nhưng đáng tiếc. Trân ăn ưu nhã quá, chậm rãi và rất đẹp, chẳng phải người xưa đã nói yêu nhau yêu cả đường đi đó sao. Trên đường về :

- Anh?

- Sao nữa cô?

- Anh nhớ gì không?

- Gì?

- Hát cho em nghe, đêm nào cũng thế mà.

- Ừ, giờ luôn hả. – Trân gật gật đầu.

- Rồi, em muốn sao cũng được.

Tôi hát cho Trân, thật ra là rap, ver của Đen trong track Ta và Nàng.

" Em ơi yêu là không lo, mà đã lo là không yêu

Chim có đôi sợ đếch gì chiều tà

Yêu có nhầm cũng chẳng bị điều tra

Anh còn ham vui theo chúng bạn

Yêu như là nợ ngân hàng: anh thường xuyên ghé thăm em không đúng hạn

Em hờn em trách em buông lời súng đạn

Thông cảm cho anh điên nặng không thuốc thang

Đêm nay đèn vàng chơi vơi

Anh lại châm điếu thuốc

-Hút không em?

Làm hơi…"

- Ơ cái anh này, rủ em hút thuốc à.

- Không, do lời nó thế chứ anh có rủ đâu.

- Anh cũng nên bỏ thuốc đi, không tốt đâu.

- Em đang bắt Thi sĩ bỏ thơ à?

- Tuỳ anh.

Trân phóng xe đi, chắc giận tôi. Tôi phóng nhanh về nhà, kết thúc một ngày mệt mỏi.