Chương 10

“ Em có đứng ở bên bờ sông ?

Làm ơn che khuất nửa vừng trăng

Anh về có nương theo dòng nước

Anh sẽ tìm em trong bóng trăng “

Tôi và Dương ra khỏi quán đi ăn khuya. Nhưng thú thật là tôi vừa ăn mỳ và uống sữa khi nãy với Trân nên vẫn còn no lắm.

- Anh, ăn gì bây giờ?

- Em đói không?

- Không, ăn đêm dễ mập lắm.:shame:

- Thế sinh tố nha?

- Ok anh.

Sau một hồi tìm kiếm thì trên tay tôi là hộp sinh tố bơ, còn Dương là Sinh tố xoài. Cả hai tìm một chiếc ghế đá trống ở công viên rồi yên vị trên đấy. Các bạn có thể hình dung cảm giác 1 tiếng trước ngồi trước cửa nhà nhấm nháp ly sữa nóng cùng với Trân rồi 1 tiếng sau ngồi ghế đá nhâm nhi cốc sinh tố bên cạnh Dương, một cảm giác yomost mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng ghiền.

- Anh này?

- Đã bao giờ anh nghĩ tới tương lai sẽ ra sao không? – Dương hỏi tôi, nhưng có vẻ đang tự hỏi chính bản thân mình nhiều hơn.

- Rồi, anh cũng có nghĩ đến tương lai.

- Nói em nghe được không?

- À thì có gì đâu. Gia đình hai con vợ, chồng hạnh phúc.

- Ơ em đùa anh à.

- Thì anh muốn gia đình sau này của mình….. Sáng hai vợ chồng đi làm, hoặc anh đi làm thôi cũng tốt. Tối về chơi với con. Vợ anh sẽ dạy con hát, đàn piano nếu là con gái. Anh sẽ dạy con làm thơ, viết rap nếu là con trai. Đấy, gia đính anh muốn chỉ thế thôi. – Và nhờ câu nói này mà sau này tôi đã có piano miễn phí muốn nghe lúc nào cũng được.

- Anh mơ cũng “ Bình dị “ quá ha.:look_down:

- Ước mơ thôi mà, đã mơ thì cứ mơ cho đáng chứ em. Có nhiều người cả đời mơ ước nhỏ nhoi nên suốt cuộc đời họ vẫn nhỏ nhoi vậy thôi, theo anh một người thật sự trưởng thành khi họ biết khao khát những điều vĩ đại, có thể hơi buồn cười nhưng anh thấy thực hiện được ước mơ của mình đã là một điều rất vĩ đại rồi. Anh không chắc ước mơ của anh có thành hiện thực, nhưng anh lấy nó làm động lực, anh sẽ làm hết sức để biến nó thành sự thật. Mục tiêu sống của anh cũng đơn giản mà, phải không?

- Hiếm có người nào em gặp nói được những điều thế này, anh trông thế mà đáng yêu ghê.:adore:

- Ừ, có lẽ. còn em thì sao?

- Em hở… Thì em cũng như anh thôi. – Lại kiểu định mệnh mập mờ.

- Giống là giống thế nào cơ?

- Em không biết nữa.

Chúng tôi chìm vào suy nghĩ của riêng mình, gió đêm thổi vi vu qua những con đường hoang vắng, hàng ghế đá chỉ còn lưa thưa vài đôi tình nhân ngồi du học. Tiếng điện thoại của Dương phá vỡ sự yên lặng giữa chúng tôi, ba Dương gọi.

- Sao vậy?

- Ba em gọi về. – Dương xụ mặt tỏ vẻ bất mãn.

- Thôi về nha.

- Ừ, tuỳ anh.:canny:

Mặc dù đi hai xe nhưng tôi vẫn đi về cùng Dương như một phép lịch sự cơ bản của thằng đàn ông khi đi với phụ nữ. Khi tôi còn chưa biết sẽ đi đến đâu thì Dương đã dừng trước một ngôi nhà 3 tầng với một khoảng sân rộng, điều này tôi nhìn thấy qua cánh cửa sắt. Dương mỉm cười chào tạm biệt tôi rồi đi vào trong, tôi quay xe ra về. Khi tôi vừa chạy xe đến cuối đường, gần một lối rẽ thì có chuyện xảy ra. Một ông con giời nào đó chặn đường tôi lại, lúc đó tôi đã nhủ thầm trong bụng là kèo này không thơm rồi, và đúng thế thật.

- Ê, thằng nhóc.:canny:

- Gì. – Tôi trả lời bằng giọng nhát gừng, kinh nghiệm hơn chục lần bị úp là câu trả lời đâu tiên khi bị hỏi trước khi úp là nhân tố chính quyết định lần úp đó bạn ăn đòn nhiều hay ít. Không phải em bi quan nhưng cái thằng ý phải to gấp đôi tôi.

-Tao đéo cần biết mày là ai, tránh xa Dương “ của tao “ ra

- Sao tao phải làm thế?

- Vì cái này.:stick:

Nó bay vào đập tôi, tất nhiên sự chống trả là có, chẳng lẽ nằm vật ra bảo nó: “ Anh hãy chiếm lấy em đi” à. Tôi bị dập cho tan nát, mặt sưng, tay chân trầy trụa, bụng ê ẩm gần như đi không nổi. Mà hôm đấy khốn nạn là đường vắng tanh, tôi ngồi thở hồng hộc bên về đường mà chẳng ai để ý . May sao nó không đập xe tôi, ngồi một lát lấy sức rồi tôi gắng gượng chạy xe về nhà, nhưng lúc đấy tôi đang ê ẩm, hơi choảng váng nữa nên chỉ để 20 cây trên giờ thôi.

Về nhà, tôi lê từng bước vào nhà tự sơ cứu vết thương, luộc trứng lăn trên má rồi thả mình nằm một cách vô lực trên giường. Trân có nhắn tin nhưng tôi không buồn trả lời. Hôm nay là chủ nhật nhưng tôi lại không đi lang thang được. Cứ nằm trong phòng suy nghĩ vẫn vơ, điếu thuốc lụi tàn, tôi chìm vào giấc ngủ.

“ Có những chuyện tình bắt đầu bằng một cú đấm đầy yêu thương, vì thế hãy đấm nhau bắt cứ khi nào có thể để bày tỏ tình yêu ”

( Luân )

Hơi ngắn vì chiều nay phải shopping với gái, tý còn đi ăn khuya.:gach: