“Gặp gỡ chừng như truyện Liêu Trai
Ra đi chẳng hứa một ngày mai
Em ơi lửa tắt bình khô rượu
Ðời vắng em rồi say với ai”
Gã cứ lang thang ngoài đường một mình như thế, tay xách theo một lon bia heniken đã ướp lạnh, miệng phì phèo điếu jet, thỉnh thoảng hết thuốc thì điều duy nhất làm gã mở miệng là 4 câu thơ trên. Bài thơ của thi sĩ Vũ Hoàng Chương mà gã vẫn thường ngâm lúc này lại có vẻ huyễn hoặc tâm trí đến lạ. Đang thả hồn lang thang thì chợt mắt gã sáng lên giữa đêm tối, trước mắt gã là một ngôi nhà kín cổng cao tường và phía trước là môt cô gái đang lục tìm gì đó. Nhưng lục một hồi thì cô ấy lấy con dế táo ra rồi lại lắc đầu ngao ngán bỏ nó vào túi xách lại. Gã bước lại gần, tuổi xuân đã lầm lỡ rất có thể sẽ lở lầm thêm lần nữa. Nhưng gã chưa kịp lên tiếng thì con nhóc ấy đã kiếm chuyện với gã trước:
- À bạn ơi,cho mình mượn điện thoại được,đang cần lại hết pin - Nói giọng tự nhiên phát sợ,như là đưa điện thoại cho em là niềm vinh hạnh của gã vậy. Nhưng mặc kệ, cứ đưa
vậy.
- Cảm ơn, đợi mình một chút. - Ở cái đất này bao năm rồi vẫn mê không tả được, em nói giọng Sài Gòn gốc nghe ngọt ngào thật.:beauty:
Sau một hồi gọi điện thì cô ấy đem điện thoại trả cho gã. Có người trong nhà ra mở cửa, em đi vội vào nhà. Gã lại thong thả bước tiếp, hết cả bia lẫn thuốc rồi, có lẽ gã nên về nhà. Qua cuộc nói chuyện khi nãy gã có nghe được vài điều từ cuộc gọi khi ấy. Hoá ra em đi sinh nhật bạn về nhưng lại để quên chìa khoá ở nhà, điện thoại lại hết pin, thế là gã vớ bở. Đời cũng lắm chuyện trùng hợp thật. Gã về nhà, mẹ gã làu bàu vài câu oán trách rồi ra mở cửa cho gã, ngủ thôi.
Viết đoạn trên cho các bạn biết là tôi viết văn dở như nào thôi, giờ chúng ta vào chủ đề chính nào. Tôi là Luân, các bạn có thể gọi tôi là Luân Lém Lỉnh, Luân Líu Láo, Luân Lăng Loàn hay bất cứ thứ gì các bạn có thể nghĩ ra với tên tôi, mà thật ra cứ gọi biệt danh của tôi như lũ bạn thì hay hơn, Ring nhá. Gia đình tôi cũng không khá giả gì, cứ gọi là đủ ăn đủ mặc, muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua. Về phần tôi cũng không có gì nổi bật, sau khi lết hết 12 năm học và vài năm đại học thì tôi ra trường. Tôi đang làm việc trong một doanh nghiệp của một người chú, nhưng một tuần tôi chỉ đến cơ quan khoảng chừng 4 ngày thôi, vì một vài lý do mà tôi không thể nói được, nhưng chủ yếu là do tính cách của tôi, theo như chú ấy nhận xét. Công việc chính của tôi nằm trong bộ phận marketing, khá nhàn rỗi, vì vậy tôi mới có thời gian rãnh rỗi để lên đây viết lại câu chuyện đời tôi để chia sẻ với các bạn. Mà các bạn nhìn tên nick tôi là các bạn biết sinh lý tôi rất mạnh rồi nhé, éo gay đâu. :gach:
6: 30 Am
Tôi cố mở cặp mắt lèm nhèm ra khi nắng đã chiếu vào phòng, mẹ cũng chẳng thèm gọi tôi dạy, thế đấy, may mà hôm nay không phải đi làm. Lúc tôi ra khỏi phòng phòng thì lão anh trời đánh của tôi đã ngồi chễm chệ trên bàn ăn nhìn tôi cười khinh khỉnh:
- Thằng em hôm nay thất thủ cứ điểm rồi.
- Coi như ông ngon, chờ coi.:look_down:
Gọi là thất thủ vì mỗi sáng hai anh em tôi đều tranh nhau xem ai thức dậy sớm giành vị trí đắc địa trên bàn ăn, thằng còn lại chắc chắn buổi sáng đó sẽ không sơ múi được bao nhiêu. Cũng may mẹ tôi tinh ý thấy vậy bèn đẩy đĩa thức ăn sang gần tôi hơn, vậy mà lão anh khốn nạn đành lòng:
- Ấy, tiểu đệ, ngọn gió nào thổi đĩa thịt bò của anh sang đây thế, cho anh xin lại nhá- đúng là tiếu lý tàng đao,miệng cười bụng một bồ dao găm,có đĩa thịt cũng nỡ trấn lột của thằng em.:pudency:
Thế là tôi lại ôm hận trong lòng, thầm hứa với bản thân là mai phải dạy thật sớm để trả thù lão, quả thật tôi có chút cảm khái với hoàn cảnh của mình. Hôm nay tôi cũng không phải đi làm nên có rất nhiều thời gian để gϊếŧ. Dắt xe ra khỏi cửa, hình như tôi quên gì đấy thì phải. Đi vào nhà cố nhớ xem quên gì, ra là tôi chẳng quên gì cả, tiên sư nhà nó. Nói thêm về tôi một chút, cái thói quen lang thang của tôi nó cũng kỳ dị lắm. Tất cả bắt đầu vào một ngày thứ 7 mưa gió hai năm trước, tôi chia tay mối tình đầu. Đêm đó tôi cứ vác chai bia đi dưới mưa, vừa uống vừa khóc, mùi vị của nước mắt,nước mưa và bia trộn lẫn với nhau đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ. Và từ đó thói quen lang thang của tôi ra đời, mặc dù mẹ tôi cũng lè nhè dữ lắm nhưng kệ, quen rồi. Tình đầu của tôi kết thúc vào đêm thứ 7 hai năm trước, thì đúng ngày thứ 7 của hai năm sau, tôi và em lần đầu tiên chạm mặt nhau. Âu cũng là duyên số.
Lại nói về em, người con gái của tôi. Em tên Trân, tôi sẽ không kể sâu về Trân đâu, chỉ một kỷ niệm vui thôi... Trân không biết nấu ăn, đó là lần đầu tiên em nấu cho người khác. Tôi biết thế nên dù em nấu thế nào tôi vẫn gắng ăn cho ra vẻ ngon. Nhưng Trân tinh ý quá, không nói gì chỉ lẳng lặng dọn dẹp tất cả trên bàn rồi ra ngoài mua những món tôi thích về cho tôi rồi em chỉ nói: “Sau này đùng khờ vậy nữa, những thứ khó ăn thì không cần phải gắng gượng đâu”, kỷ niệm vui nhất của chúng tôi. Gia cảnh Trân thì có thể nói là cao vời vợi so với tôi, bố là đại tá về hưu, mẹ là trưởng khoa của bệnh viện lớn. Không hiểu sao em lại để ý đến một thằng như tôi. Có lẽ là duyên số, hoặc là tôi quá đẹp trai. Chắc là trường hợp thứ hai rồi.^^! Kể cho mọi người ghen tỵ chơi nhé, số đo ba vòng của trân là 86 – 60 – 89, mặt cực xinh nhé.:beauty:
Trở lại câu chuyện, lan man thế đủ rồi. Vì sáng hôm ấy tôi không phải đi làm nên có rất nhiều thời gian rảnh. Hầu như vào những ngày rảnh rỗi, tôi thường tự thưởng cho mình trọn một buổi sáng để ngồi câu cá. Xách cần lên xe và đi, đến chỗ câu quen thuộc của tôi. Nơi này vốn dĩ là một cái đập nước lớn tạo thành một hồ nước kín, người dân ở đây vẫn thỉnh thoảng lấy xuống ra đánh cá. Đến chỗ ngồi quen thuộc, lắp cần rồi tra mồi vào để đấy, tôi lại xách cuốn tiểu thuyết ra đọc. Thông thường thì tôi đi câu cá chẳng phải để câu được cá hay gì cả, cái tôi cần chỉ là có thứ gì đó đáng để chờ đợi, trong trường hợp này thì đó là cá cắn câu. Thông thường thì cá câu được, nhỏ thì tôi thả lại xuống hồ còn lớn thì đem biếu cho mấy hộ dân gần đó chứ không bao giờ đem về nhà.
- Sóng êm sao không có cá ta?
- Bố nó, sáng nay ra đường không hợp phong thuỷ rồi, tới cá nó cũng không thèm.
Ngồi cả sáng đợi mà vẫn không còn nào cắn câu, thôi về được rồi. Thu cần, thả mồi xuống hồ rồi lấy xe về. Lại một buổi sáng rảnh rỗi trôi qua trong im lặng. Dọc đường về, đầu óc tôi cứ để tận đâu đâu. Về nhà, ngồi nghỉ một lúc đến 11h rồi vào bếp nấu ăn. Bố mẹ thường xuyên đi tới nhà của họ hàng, tôi thường phải sống một mình nên buộc lòng tất cả sinh hoạt trong nhà tôi đều phải tự xử hết, vì thế tôi phải học nấu ăn, kể ra cũng học được hai năm rồi. Khéo sao này tôi lại trở thành đâu bếp nổi tiếng đi thi master chef ấy chứ !:byebye: Mãi tự cười với cái suy nghĩ của mình mà tôi làm cháy hết chảo trứng, khốn nạn cái thân tôi, đã thế còn hết dầu. Vậy là 11h20 trưa, trời nắng chang chang mà tôi phải lết thân ra để đi mua dầu. Dầu ăn vẫn còn nhưng tôi không nỡ dùng, còn phải để dành mai mốt làm của hồi môn chứ.:shame:
Cuối cùng tôi cũng được ăn trưa, ăn cơm chúa múa tối ngày, nhưng cái thời đại này thì ăn cơm quán táng vỡ mồm, thôi thì tự cung tự cấp vậy. Tôi lại trở về với cuộc sống của một con heo, ăn và ngủ. Đến tối, tôi bỗng nhớ lại tối hôm trước, người con gái tôi gặp giữa đêm. Sau khi nghe ý kiến của lũ bạn từ thời cởi truồng tắm mưa của tôi, tôi quyết định gọi vào số máy kia.
Vì hôm trước Trân mượn máy tôi để gọi cho mẹ - Cái này sau này tôi mới biết – nên tôi quyết định gọi vào số đấy, giả làm bạn học cũ của em để kiếm số điện thoại. Quả đúng như tôi đoán, mẹ em nghe tôi là bạn học cũ nên vui vẻ cho tôi số của Trân. Tôi cũng hơi ái ngại nên quyết định sẽ không gọi cho em ngay mà học theo cách của bác Gà, thôi đành tạm biệt tờ 500k với khuôn mặt bác Hồ hiền hoà bên trên, buồn hết cả ruột. Và sau này tôi mới biết đó là hành động sáng suốt nhất tôi từng làm. Vì mẫu thân của Trân khá dễ còn em thì quá xinh nên những thằng khốn nạn theo đuổi em cứ làm quen với mẹ Trân rồi hỏi xin số của em - Tôi cũng thế mới chết chứ lỵ - May mà tôi không vội gọi cho em như tụi kia, không thì chắc giờ tôi với Trân còn chả biết tên nhau ấy chứ. Tôi bắn cái card sang cho em, đợi khoảng 10 phút rồi tôi nhắn tin cho Trân:
- Bạn ơi?
- Ai thế?
- Mình có bắn nhầm qua số bạn mấy cái card ấy, giờ….
- Thẳng thắn với nhau nha.
- Là sao bạn ơi?
- Hai chuyện. Thứ nhất, rõ ràng minh không biết bạn là ai, vì vậy mình cũng không có số của bạn, thế sao bắn nhầm được?
- Nhưng mình có số của bạn, thế thôi.
- Đâu ra? – Lần này tôi bị ke nguyên cái tủ đứng vào miệng, chết nỗi.
- Thôi, Thẳng thắn đi. Ai đây?:shame:
- Bạn nghĩ là ai nào?
- Còn tỏ ra thần thần bí bí nữa thì 10s sau tôi chặn số.:canny:
- Nhớ hông, tối qua còn mượn điện thoại tui mà.
- Ơ ai nhỉ? – Con nhỏ này nó giả vờ quên tôi, khỉ thật.
- Mới hôm trước còn mượn điện thoại mà giờ đã quên rồi.
- Ôi trời, ra là…. Mà xưng hô với nhau thế nào nhỉ?
- Thế đằng ấy sống được bao nằm rồi?
- 22.
- Đây hơn một tuổi nhá, anh-em ?
- Ok. Mà nhắn tin đòi card hở ?
- Ấy, ai lại làm thế.
- Thôi, ha ha. Giỡn đủ rồi. Nãy giờ em lừa anh đó.
- Là sao cơ?
- Mami nói với em khi nãy rồi, bạn học cũ luôn nha. Em cũng hơi nghi ngờ là anh rồi.
- Sao nghi ngờ.
- Suy nghĩ vậy thôi.
- Cơ mà anh dùng mạng nào thế?
- Viettel.
- Ui, quê thế. Hơơơ, thôi em đi ngủ đây, mệt quá.:sweat:
- Ngủ ngon và mơ về anh nhá.
- Đừng có mơ, cao quá té đau lắm đó anh haha.:stick:
Thành công khá mỹ mãn với màn nhắn tin làm quen, mặc dù tôi vẫn hơi lấn cấn suy nghĩ về câu cuối của em, thôi kệ. Sau này thì tôi mới biết Trân chịu nhắn tin nhiều như vậy đối với người lạ, chủ yếu là vì em đối với tôi có một sự tò mò nhất định. Mà chính sự tò mò đó sau này đã trở thành một thứ tình cảm đặc biết khác. Tình đồng chí…À nhầm, tình yêu. Các bạn đừng thắc mắc vì sao mới quen mà em chịu nói chuyện với tôi nhiều vậy, có huyền cơ trong đó cả đấy.:nosebleed: