Chương 284: Kỹ năng độc môn

Editor:

Waveliterature Vietnam

"Keng" Khối kim khí đen trên cái đe sắt vang lên một âm thành lanh lảnh.

Ông chủ Hoàng ngẩng đầu, nhìn Đường Lăng, Đường Lăng thì nhíu mày.

Tiếp đó, ông chủ Hoàng lại đổi cái búa sắt sang tay khác, hít sâu một hơi, lại "keng" một tiếng.

Đường Lăng vẫn nhíu mày như cũ.

Nhưng cẩn thận lắng nghe tiếng "keng" kia, dừng như những "keng" kia tổ hợp lại cùng một chỗ, bởi vì khoảng thời gian vang lên rất gần, cho nên nghe như là chỉ có một tiếng.

Lúc này, âm thanh vẫn còn vang vọng khắp gian phòng, Đường Lăng nhắm mắt lại, không ngừng lắng nghe âm thanh này, trong lòng dường như đã lĩnh ngộ được một chút, nhưng hắn khẳng định vẫn còn một chút chi tiết khác.

Ông chủ Hoàng mặc kệ suy Đường Lăng suy nghĩ gì, cũng không gấp gáp đập xuống búa thứ ba, chờ đến khi Đường Lăng mở hai mắt ra, ông chủ Hoàng mới lên tiếng "Xem kỹ đây, búa thứ ba."

Khi nói chuyện, ông chủ Hoàng dùng hai tay cầm búa, sau đó mịt mạnh một hơi, lại lần nữa đập xuống khối kim khí thô kia.

"Keng" Khối kim khí đem phát lên một tiếng vang lớn hơn cả hai tiếng trước, nhưng tiếng vang lại biến mất nhanh hơn hai tiếng vang trước.

Buông cây búa xuống, ông chủ Hoàng lấy một cái tẩu thuốc từ trong ngực ra, run lên, bắt đầu chậm rãi lau cái tẩu, sao đó giương mắt nhìn Đường Lăng "Cậu có cảm giác gì?"

"Búa thứ nhất, búa thứ hai đều không có gì khác nhau, từ kỹ xảo cho đến mượn lực. Đến búa thứ ba thì khác biệt, chỉ là một búa bình thường." Đường Lăng mở miệng nói một câu.

Thế nhưng đã nhìn ra được sự thất vọng trong lòng hắn, phương pháp đập búa này nếu áp dụng vào chiến đấu, tác dụng cũng không quá lớn.

Tất nhiên, thời điểm yên tĩnh của búa thứ nhất và búa thứ hai, ngược lại có thể suy nghĩ một chút để dung hợp vào trong chiến đấu.

Lúc Đường Lăng nói chuyện, ông chủ Hoàng móc ra một ít thuốc lá trong túi, nhào nặn một chút rồi nhẹ nhàng nhét vào tẩu thuốc, nhưng khi nghe Đường Lăng nói đến phương pháp thì động tác của hắn ta có chút dừng lại, cũng không biết là vui mừng hay bất mãn.

Bất quá, khi hắn ta ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Lăng thoáng có vẻ thất vọng, nhịn không được mở miệng nói.

"Cậu muốn đem phương pháp dùng búa áp dụng vào trong chiến đấu? Đừng nghĩ nữa, căn bản thì mỗi sự kiện đều không giống nhau, tự như phương pháp tu luyện tăng sức chiến đấu của cậu, nhưng nó lại không có tác dụng trực tiếp nếu mang vào tác chiến. Phương pháp dùng búa này…Ừm, chính là để rèn sắt." Ông chủ Hoàng lại lần nữa nhìn thấu tâm tư của Đường Lăng.

"Tại sao ông biết?" Đường Lăng nhướng mày, tại sao lần nào ông chủ Hoàng cũng có thể đoán đúng suy nghĩ trong lòng hắn? Cảm giác này giống hệt như lúc hắn đọc bản bút ký của Đường Phong.

Cuối cùng thì cũng chỉ là một thiếu niên kiêu ngạo, cũng có sự sắc sảo của mình, cảm giác lúc này của Đường Lăng là bài xích.

Lúc này, ông chủ Hoàng đã nhào nhét mẫu thuốc vào trong tẩu xong rồi, dùng tay thử độ đàn hồi của thuốc, hài lòng gật đầu, sau đó mới lấy ra một que diêm, bắt đầu hun xung quanh mẫu thuốc từng chút từng chút, giống như là hun sấy chúng.

"Tôi cũng không biết, chỉ là mỗi người đều từng có thời thiếu niên. Vào lúc đó, mỗi một thứ vừa được học đều hận không thể thực nghiệm ngay lập tức, hận không thể biến nó thành sự thật ngay lập tức. Loại tâm tình này, nếu như nói dễ nghe thì là bốc đồng, nói khó nghe chút thì là táo bạo." Lúc nói chuyện, ông chủ Hoàng đã đưa cái tẩu thuốc trong tay đến trước mặt Đường Lăng.

Đây là lần thứ nhất hắn ta dùng diêm để châm thuốc, mẫu thuốc bên trong cũng không bị cháy, mà là "dựng" lên rất nhiều, sau đó biến thành màu đen.

"Cậu nhìn xem, tôi dùng que diêm thứ nhất, nhưng cũng không hề đốt hết thuốc trong tẩu. Đây là vì sao? Một mẫu thuốc nếu như muốn hút được lâu thì phải tạo ra một tầng đốt cháy, cái que diêm thứ nhất của tôi là đốt đi một tầng, sau đó mới thật sự châm lửa."

"Đốt cháy một tầng này là gì? Tựa như một người trụ cột. Cậu đấy, không nên gấp gáp mang một tầng tích lũy của mình biến thành hiện thực nhanh chóng, mà phải tích trữ cho lâu dài, không nóng nảy, giữ vững trầm ổn, từ đầu đến cuối." Lúc nói chuyện, ông chủ Hoàng lại lộ ra nụ cười mê người của mình.

Mà Đường Lăng nhìn cái tẩu thuốc trong tay ông chủ Hoàng, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, qua mấy giây sau hắn mới ngẩng đầu "Cái tẩu, hút có ngon không?"

Ông chủ Hoàng cảm thấy tay mình ngứa ngáy, có một loại xúc động muốn đánh người, tên nhóc này, trọng điểm của nó ở đó à? Vất vả lắm mình mới chỉ dẫn nói một lần, tại sao nó lại không chịu hợp tác?

Nghĩ đến đây, sắc mặt ông chủ Hoàng lập tức thay đổi, không nhịn được nói "Vừa rồi tôi làm mẫu một lần, cậu đã hiểu rõ chưa? Có thể thực hành lại được cách đập búa ba lần chưa?"

"Cần làm thêm một lần nữa." Đường Lăng đã hiểu được đại khái phương pháp.

Loại búa pháp này, cũng không phải lợi dụng bản năng Tinh Chuẩn của hắn là có thể hiểu rõ trong một lần, lần thứ nhất phải hiểu được nguyên lý, lần thứ hai mới dùng bản năng tinh chuẩn xác định chi tiết.

Xem ra, ông chủ Hoàng nói làm mẫu hai lần cũng không phải không có lý.

"Ừm, xem ra dự đoán của tôi là đúng, đối với người như cậu cần phải làm mẫu hai lần." Ánh mắt ông chủ Hoàng yên tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.

Đường Lăng vẫn luôn bị ông chủ Hoàng kiềm chế, lúc này, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, hỏi một câu "Ý ông là, tôi là thiên tài?"

Dù sao, mỗi người đều thích có cảm giác tán thưởng, Đường Lăng cũng không ngoại lệ.

Ông chủ Hoàng khinh thường nhìn thoáng qua Đường Lăng, sau đó thở dài một hơi "Không hề, phương pháp dùng búa này rất đơn giản, chỉ đập ba búa. Đây là kỹ năng rèn sắc nhập môn của ta, lấy trí thông minh của người khác, chỉ cần làm mẫu một lần là có thể hiểu rồi, nhưng đối với trí thông minh của loài lợn thì cần phải làm mẫu hai lần."

Khi nói chuyện, ông chủ Hoàng lại cầm búa lên, chuẩn bị làm mẫu lần hai cho Đường Lăng xem.

Mà khuôn mặt của Đường Lăng đã đỏ bừng vì kìm nén sự giận dữ, hắn nhịn.

***

Sau khi ông chủ Hoàng dạy Đường Lăng xong, liền ngậm lấy tẩu thuốc, vừa hát vu vơ vừa đi ra ngoài.

Trước mặt Đường Lăng lúc này, năm khối kim khí thô đã được đặt ngay ngắn chỉnh tề.

Dựa theo lời nói của ông chủ Hoàng, chín tiếng trôi qua rất nhanh, thời gian không phải là thước đo để xem Đường Lăng có làm việc nghiêm túc không, mà nó là nhiệm vụ.

Hôm nay, Đường Lăng phải tinh luyện hết năm khối kim khí thô này.

Nếu như không hoàn thành, thì coi như mất đi công sức làm việc chín tiếng của hắn.

Tinh luyện hoàn chỉnh là gì? Đó là phải làm cho năm khối kim khí màu đen này trở thành màu bạc.

Đường Lăng cũng không biết đây là độ khó kiểu gì, nhưng với ba búa khi nãy của ông chủ Hoàng, Đường Lăng vẫn rất tin tưởng, hắn có thể gõ lại ba búa giống hệt như khi nãy, có lẽ là có thể hoàn thành được đi?

Lúc này, tay phải Đường Lăng cầm búa, bình tĩnh đứng bên cạnh cái đe sắt, khối kim khí thô màu đen bên trên đã được cố định lại.

Kỳ thật, hai búa đầu đều giống nhau, cái khác biệt chính là một búa dùng lực tay trái, một búa dùng lực tay phải mà thôi.

Trên thực tế, nó chỉ cần căn chuẩn thời gian đập búa, người cầm búa phải vung búa lên một góc độ nhất định, sau đó đập xuống, bản thân của cây búa sẽ xuất hiện trọng lượng tốc độ, nói cách khác, đập búa cũng không cần phải dùng năng lượng của bản thân, mà là lợi dụng sức nặng của cây búa để đập xuống khối kim khí thô.

Nhưng nếu như chỉ có như vậy, thì búa pháp của ông chủ Hoàng cũng qua đơn giản rồi.

Nó khó ở chỗ, phải sử dụng một lực vừa phải, để cho cái búa sắt khi đập xuống mượn lực đàn hồi để bật lên lại.

Mà sức bật lại trong chớp nhoáng này, người cầm búa phải vung búa lên, sau đó để búa rơi xuống cái đe một lần nữa, lại mượn lực đàn hồi để bật lên lần nữa.

Nhưng lần này, lực đàn hồi đã không còn được gọi là đàn hồi nữa, bởi vì lực không lớn, chỉ có thể tạo thành một chấn động.

Loại chấn động này, có thể gia tăng lực ngậm và không phát của búa, cho nên, cách đập này chính là phải dùng lực một cách xảo diệu, khiến cho loại chấn động này lặp đi lặp lại.

Trong chấn động đó, từng lớp từng lớp, từng tầng từng tầng, như là sóng lớn, dùng lực lượng của bản thân hòa nhập vào.

Khi chấn động đến cực hạn, tụ lực cũng đến cực hạn, một lần nữa, đập búa xuống.

Nói thì vô cùng huyền diệu, nhưng phải làm thế nào để hình thành chấn động, phải làm thế nào để lực chấn đông đó chỉ ngậm mà không phát, đây chính là một chỗ khó.

Đường Lăng lợi dụng bản năng Tinh Chuẩn, biết được ông chủ Hoàng đã tạo ra mười một lần chấn động, cũng chính là trải qua mười một lần tụ lực, sau đó mới chân chính đập búa xuống một cái.

Cho nên, phương pháp rèn này, thực ra là lợi dụng sức khỏe, hai lần rèn, mỗi lần đều không cần dùng lực quá mạnh.

Lần thứ nhất, chính là lợi dụng sức nặng của búa sinh ra lực đập.

Lần thứ hai, lợi dụng lực đàn hồi để tụ lực, lại bộc phát ra một lần lực lượng, ông chủ Hoàng tạo ra chấn động mười một lần, tương đương với việc tụ lực mười một lần, cái này không thể so với việc bộc phát hoàn toàn năng lượng.

Nguyên lý này, Đường Lăng không thể nào dùng cách của thời văn minh trước để giải thích rõ ràng, nhưng nếu như dựa theo lực mẫn cảm của hắn mà nói, mỗi một lần rèn sắt là một lần dung hợp câu thông, mà còn có động tác bộc phá lực, lợi dùng hết thảy nhân tố, đem tất cả sức lực bộc phá một lần.

So với việc gõ cái búa sắt cồng kềnh nhiều lần, cái này đúng là ảo diệu hơn nhiều.

Cũng bởi vì sự ảo diệu này, cho nên kỹ xảo vô cùng khó khăn, góc độ, sức mạnh bộc phá, thời điểm bộc phá… Dù kém một chút thôi cũng sẽ không đạt được hiệu quả hoàn mỹ.

Cho nên, dù Đường Lăng có được bản năng Tinh Chuẩn, cũng phải mất ít nhất hai lần mới có thể nhớ được chi tiết động tác của ông chủ Hoàng.

Nhưng nhớ kỹ chi tiết, chứ không có nghĩa là học được! Bởi vì lúc nãy bản năng Tinh Chuẩn của hắn cũng không thể nào nhìn thấy được sự chuyển động của năng lượng, cho nên kỹ xảo dùng lực của ông chủ Hoàng, điểm phát lực này nọ, còn phải cẩn thận suy đoán.

Nghĩ tới đây, Đường Lăng cũng hít sâu một hơi, vung mạnh búa lên.

Sức mạnh tám trâu bỗng nhiên bộc phát, cái búa nặng sáu ngàn ký được vung cao lên, cánh tay dừng lại ở một góc độ chính xác.

Tiếp đó, trọng lượng to lớn của cái búa sẽ mang theo cánh tay rơi xuống, đập vào khối kim khí thô.

Ngay lúc va chạm, trong nháy mắt, một cảm giác tê dại từ bàn tay truyền thẳng đến cánh tay hắn.

Ngay lúc này, cái búa bật lên, hòa cùng sức mạnh của bản thân.

Búa sắt lại bắt đầu một đợt chấn động nhẹ, một chút cảm giác rung truyền đến tay Đường Lăng.

Đường Lăng bình tĩnh điều chỉnh nhịp thở, hoàn toàn học theo thủ pháp của ông chủ Hoàng, từ hông, tới cánh tay, đến cổ tay… Những chi tiết gia tăng lực ở khắp người.

Chấn động bắt đầu tiếp tục hình thành, sức mạnh cũng tầng tầng lớp lớp gia nhập, tiếp đó, bàn tay khẽ nâng, bỗng nhiên đập xuống một búa!

Quá trình nhìn qua phức tạp, nhưng thực tế thì tốc độ rất nhanh, nếu như tốc độ không nhanh thì cũng sẽ không đạt được hiểu quả này.

Cho nên, nếu như một búa hoàn hảo, thì chỉ cần nghe tiếng vang. Cẩn thận nghe tiếng vang

mới có thể phát hiện ra sự vi diệu trong đó.

"Keng, keng keng…" Khối sắt truyền đến tiếng vang thứ hai.

Nếu như so sánh với tiếng vang của ông chủ Hoàng tạo ra, thì đúng là có khác biệt, cũng không đạt được đến trình độ hoàn mỹ.

"Góc độ không đúng, lúc cánh tay mang theo sức nặng hạ xuống có chút mất tự nhiên, vì mình đã vận dụng một tia năng lượng để khống chế phương hướng của búa, khiến cho nó không hề rơi xuống một cách tự nhiên."

"Bởi vì thế, lực lượng bị phân tán, cho nên lực đàn hồi lần thứ nhất không đủ."

"Cho nên, căn bản sự chấn động không đạt được đến 11 lần, mà chỉ có 7 lần, tụ lực cũng không đủ."

"Lần cuối cùng, lực lượng cũng không dừng hoàn toàn, ngưng tụ lại ở một điểm, trùng điệp rơi xuống. Là có vấn đề lúc thu lực, cho nên mới tạo thành đàn hồi hai lần…." Đường Lăng lắc đầu, rõ ràng hắn đã nhớ hết tất cả chi tiết, thế nhưng lại không hề giống như suy nghĩ của hắn, hoàn toàn không đạt được hiệu quả như ông chủ Hoàng.

Nhưng Đường Lăng cũng không nản chí, vun vẩy tay phải một chút, đổi búa sang tay trái.

Chuẩn bị càng nhiều, giải quyết càng dễ, cứng nhắc trầm ổn, mới được lâu dài, vẹn toàn trước sau

Ngay cả rèn sắt, cũng phải làm cho tốt, không phải sao?

Tay trái Đường Lăng cầm búa, nhưng ngay lúc này, hắn bỗng nhiên sửng sốt một chút, phát hiện ra, chỉ mới đập một búa nhưng lực lượng của bản thân lại có sự khác biệt vi diệu.