Editor:
Waveliterature Vietnam
Nhìn thấy Đường Lăng như thế, Đinh Linh và Leng Keng đều ngây ngẩn cả người, ông chủ Hoàng thì "phụt" một tiếng, phun ra một ngụm canh rong biển, sau đó dùng tay áo lau vội đi, gân xanh trên cổ nổi lên, sau đó lại dùng biểu cảm hoà ái che đi, nói "Ăn cơm, ăn cơm."
Đều bị dọa cả rồi? Đường Lăng đột nhiên cảm thấy có chút khác thường.
Mặc dù mức độ ăn uống của hắn hơi thô lỗ một chút, nhưng mà lúc này hắn cũng chưa có bày ra "thực lực" thật của chính mình mà?
Không lẽ hương vị của đồ ăn có vấn đề?
Đường Lăng nhíu mày, không khỏi ngừng động tác hai nuốt ở miệng mình lại.
Vừa ngừng lại, hắn liền cảm nhận được trong miệng có một vị ngọt nhè nhẹ, quanh quẩn ở yết hầu, đây là vị ngọt gì? Vị ngọt này vừa phải, mang theo một chút lành lạnh, ngoại trừ những vị đó ra còn có một mùi hương hoa cỏ thanh mát hòa quyện vào, thật sự là vị vô cùng ngon.
Là nước rong biển.
Rất nhanh Đường Lăng đã đoán ra được.
Nước rong biển rất dễ uống!
Không lẽ bánh mì đen có vấn đề?
Vốn dĩ Đường Lăng chỉ cầm nguyên cái bánh mì kia nhét vào trong miệng, căn bản không hề có chút thưởng thức nào, hắn còn đang chuẩn bị tùy tiện nhai nhai mấy cái rồi nuốt vào bụng.
Bởi vì hắn làm thế cho nên nửa cái bánh mì đã bị hắn nuốt xuống, trong miệng chỉ còn lại nửa cái.
Đường Lăng nghi ngờ nhai nhai bánh mì mấy cái.
Lập tức cảm nhận được một mùi vị tươi ngon khắp cả khoang miệng, vị tươi kia chính là vị của cá tươi, còn mang theo một chút ngọt, vị mặn của bánh mì lại như được trời sinh đã có, tất cả hòa quyện lại với nhau, khiến cho cái bánh mì ăn vô cùng ngon miệng, dường như không cần phải từ từ nhấp nháp đã tràn đầy mỹ vị rồi!
Ăn ngon!
Ánh mắt Đường Lăng lập tức sáng lên, cũng không thèm quan tâm đến chỗ không đúng của mấy người kia, cũng không thèm quan tâm tới việc so tài đấu trí với ông chủ Hoàng, thuộc tính ham ăn của hắn một khi đã xuất hiện thì sẽ vượt qua hết tất cả mọi chuyện trên đời.
Hắn gấp gáp không chịu được cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt cá.
Miếng thịt cá trắng như tuyết, hai mặt có hơi vàng, mặt ngoài còn có một chút muối thô, cùng một loại tiêu của thời đại Tử Nguyệt.
Gắp xuống một đũa, thịt cá liền rời ra, phát ra một mùi thơm ngát, mặt ngoài bởi vì chiên hơi quá cho nên rất căng.
Vừa vào miệng, hương vị dầu chiên giòn mang đến một cảm giác vô cùng tốt đẹp, hơn nữa, vị ngon nháy mắt bùng nổ bên trong miệng, tựa như được ăn sườn chiên thơm phức, nhưng hương vị của miếng cá này rõ ràng ngon hơn cả sườn chiên.
Sau khi cắn vào phần da cá, thịt vỡ ra, lập tức một mùi vị cá tươi lan tràn khắp miệng, những miếng cá kia chỉ cần nhấp miệng nhẹ một cái là tan ra ngay, biến thành một vị ngọt trong veo.
Đường Lăng chưa được ăn qua tôm hùm, nhưng từ những thư tịch ghi lại thời tiền văn minh, thì đều nói tôm hùm có một vị ngọt trong veo, đây chính là vị ngọt đó?
Bởi vì chỉ có hương vị ngọt đó mới có thể hoà trộn hoàn hảo vị tươi của cá, trở thành một hương vị đặc biệt, kí©h thí©ɧ đầu lưỡi của người ăn!
Sau khi nuốt xuống, muối thô và vụn tiêu mới phát huy ra được uy lực của gia vị, một vị cay nóng, mằn mặn, tô đậm lên sự thơm ngon của món ăn, dư vị không thôi.
Thật ngon, thịt cá này thật sự quá ngon!
Ánh mắt Đường Lăng càng thêm sáng, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười, Đinh Linh và Leng Keng nhìn thấy, nhịn không được che cái miệng nhỏ của mình lại cười.
"Ăn ngon không?" Trong mắt ông chủ Hoàng lóe lên một tia sáng không rõ ý vị, sau đó dùng đũa gắp một miếng thịt cả gần với da cá, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt, thản nhiên nói "Miếng thịt gần phần da cá này là chỗ ngon nhất, bởi vì nơi này có chất dính sền sệt và vị dai dai."
Khi nói chuyện, ông chủ Hoàng lại bưng lên ly nước rong biển, nhấp một ngụm, cách ăn tao nhã hơn Đường Lăng gấp một trăm lần.
Đường Lăng sao còn có thể quản nhiều như vậy? tùy ý để ông chủ Hoàng nói này nọ hắn, tùy ý để cho Đinh Linh và Leng Keng cười nhạo hắn…
Hắn lại đem ánh mắt mình đặt trên cái mặt người lớn nhỏ trên cái trứng chiên.
Cái trứng chiên này chỉ được chiên một mặt, lửa dầu vừa vặn, nhìn qua thấy lòng trắng trứng rất trơn mềm, không có chút quá lửa nào, lòng đỏ vừa mới đọng lại thành hình, bên trong còn có thể thấy được lòng đỏ còn đang lắc lư.
Tay nghề thật giỏi.
Trứng chiên thế này, ăn trực tiếp cũng rất ngon.
Nhưng mà, ở phía trên cái trứng có một ít tương màu đen, nhìn giống như là xì dầu, nhưng lại có một hương vị ngọt ngọt cay cay, ngoại trừ những thứ đó còn có một vài miếng lá cây màu tím nhạt, không biết đó là gì.
Đường Lăng cũng không quan tâm, gấp lên nửa cái trứng cho vào miệng, vừa mới vào miệng, cái trứng chiên ngon mềm kia đã trượt vào bên trong khoang miệng.
Vốn dĩ lòng trắng trứng không hề có vị gì, chỉ có một hương vị trơn mềm, nhưng khi phối hợp với vị cay ngọt mặn của tương, lòng trắng trứng đã kí©h thí©ɧ ra thành một hương vị nồng đậm, hành thành một vị vừa phức tạp vừa phong phú trong khoang miệng.
Sau đó, lòng trắng trứng biến thành chất lỏng, lòng đỏ trứng lập tức tan ra, mang theo hương vị đặc biệt của trứng, lan tỏa khắp miệng, một cái lá cây màu tím nhạt kia cũng có một mùi vị vô cùng nồng đậm…
Ừm, là vừng hương! Khi Tô Khiếu dẫn hắn đi ăn một bữa tiệc lớn ở khu an toàn số 17, lúc đó Đường Lăng đã được ăn qua loại gia vị quý giá này.
Những cái lá cây màu tím này là vừng hương, nhưng nó lại không hề nhàm chán như những loại vừng hương khác, sự kết hợp của nó và trứng quả thật là tuyệt vời.
Vài giây sau, hương vị trứng tráng phong phú, cảm giác trơn mềm, tất cả đều biến thành chất lỏng, Đường Lăng "ừng ực ừng ực" nuốt hết xuống cổ họng, cảm thấy bản thân vô cùng mỹ mãn.
Bữa ăn sáng tuyệt vời!
Đường Lăng gần như không còn tìm ra được từ để hình dung nữa! Bữa sáng đầy hương vị như vậy, ông chủ Hoàng lại cấp nhiều cho mình, tất cả đều được nuốt sạch!
Không đến mười giây, Đường Lăng cơ hồ đã thưởng thức xong hết toàn bộ bữa sáng, ngoại trừ mấy món ăn phụ, Đường Lăng như muốn nói gì đó, bỗng nhiên phía trong dạ dày hắn có một cỗ sức mạnh như bùng nổ ra,
Giống như một quả bom bị phát nổ, khiến vô số mảnh sắt đâm vào yết hầu của Đường Lăng, bên trong dạ dày, không có chỗ nào không đau đớn dữ dội cả!
Vẻ mặt Đường Lăng vì đau đớn mà trở nên trắng bệch, trên trán, trên cổ, thậm chí là trên cánh tay, toàn bộ đều nổi đầy gân xanh!
Mùi vị này, mùi vị này! Còn mãnh liệt hơn cả lần đầu tiên hắn ăn thịt hung thú!
"Không thể lãng phí, nhân lúc còn nóng, mau ăn thêm đi." Ông chủ Hoàng cười tủm tỉm, ánh mắt nhìn Đường Lăng chằm chằm.
Đường Lăng không nói nổi một câu, nhưng trong lời nói của Đinh Linh và Leng Keng lại hiện lên lo lắng, sau đó trăm miệng một lời "Anh yếu ớt vậy à?"
Yếu ớt? Yếu ớt! Đường Lăng bị đả kích vô cùng mạnh, ngay trên bàn cơm hắn lại bị đau như một con chó, như vậy không yếu ớt chứ là gì nữa?
"Yếu ớt như vậy, còn cố mà mạnh miệng, anh nghĩ anh giỏi đến mức nào? Nếu sớm biết như vậy tôi sẽ không cho anh dùng bữa sáng giống với chúng tôi rồi." Đinh Linh nói thầm một câu.
Đường Lăng cảm thấy mình bị vũ nhục một cú rất lớn, nhưng mà năng lượng bên trong đã sắp khiến Đường Lăng nổ tung, hắn sao còn có thể đi quan tâm nhiều như vậy được nữa.
Có lẽ thuật ăn của Tô Khiếu dạy hắn lúc này mới có thể giúp ích được? Năng lượng phong phú như vậy, phải cố gắng tiêu hóa một chút, sau đó lại bắt đầu tu luyện, chuyển năng lượng vào chứa trong đan điền.
Đau nhức không hề ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của Đường Lăng, ngược lại hắn đã quá quen với những cảm giác đau đớn rồi, ở thời điểm này, hắn vẫn vô cùng tỉnh táo.
Vì thế, dưới ánh mắt của ông chủ Hoàng, dưới ánh mắt của Đinh Linh và Leng Keng, Đường Lăng bắt đầu tu luyện thuật ăn cơm.
Những động tác của thuật ăn này rất quái dị, khi tu luyện, bụng và cơ thể đều sẽ kịch liệt rung lên, Đường Lăng cảm thấy, một lát nữa ông chủ Hoàng sẽ nắm lấy cơ hội này để cười nhạo Đường Lăng.
Nhưng mà, cũng không sao.
Ngay cả Đinh Linh và Leng Keng cũng rất lạnh nhạt, hai cái bánh trôi nước này nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục chậm rãi ăn cơm, bộ dáng vừa ngoan ngoãn, vừa đáng yêu.
Còn ông chủ Hoàng, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục duy trì động tác ăn cơm tao nhã của mình, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Đường Lăng như cũ.
Ngay lúc Đường Lăng kết thúc động tác đầu tiên, ông chủ Hoàng đột nhiên mở miệng "Hai tay nhấn vào phía dưới dạ dày, chuyển động ngược lại, cơ bụng…"
Hắn ta vậy mà lại chỉ dẫn Đường Lăng tu luyện thuật ăn cơm!
Đường Lăng kinh ngạc nhìn thoáng qua ông chủ Hoàng, nhưng lúc này, ông chủ Hoàng lại không hề có nửa phần cà lơ phất phơ của trước đó? Hắn ta rất nghiêm túc, sự nghiêm túc mang theo một hơi thở vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Đường Lăng vô thức làm theo những lời hắn ta nói, điều chỉnh thuật ăn cơm của chính mình.
Có lẽ là vì động tác của Đường Lăng rất đúng, cho nên trong mắt ông chủ Hoàng toát lên một tia thưởng thức.
Mà Đường Lăng lại có một phát hiện đáng sợ, độc môn thuật này của hắn được Tô Khiếu truyền thụ cho, khi dựa theo những lời nói của ông chủ Hoàng, sửa chữa lại động tác, hiệu quả rất lớn, bởi vì dạ dày nhúc nhích cho nên cơn đau càng thêm mãnh liệt.
Đau đớn vẫn còn tồn tại, nhưng Đường Lăng lại cố tình không quan tâm đến, chuyên tâm luyện thuật ăn cơm.
Mà ông chủ Hoàng thì vừa chậm rãi ăn bữa sáng của hắn ta, vừa thỉnh thoảng chỉ dẫn một ít động tác thuật ăn cơm cho Đường Lăng.
Thuật ăn cơm tổng cộng có tám động tác, dưới sự chỉ dẫn của ông chủ Hoàng, không bàn đến hiệu quả, chỉ dựa vào động tác quanh người mình, Đường Lăng cũng có thể cảm nhận được sự kết nối lẫn nhau và thông nhau.
Về phần hiệu quả, Đường Lăng thật sự phải thừa nhận, so với bản tu luyện cũ của Tô Khiếu truyền lại, thì ít nhất lúc này, tác dụng đã tăng lên được một phần ba!
Một phần ba! Đây là một con số không hề nhỏ! Phải biết rằng, đối với năng lượng tiêu hóa, có thể tăng lên được một phần trăm thôi thì đã là điều không tưởng rồi.
Cho dù có cung cấp Lương Mộc Tâm, loại thực vật quý giá như vậy cũng chỉ có thể trợ giúp năng lượng tiêu hóa tăng lên được 10% thôi.
Một phần ba, điều này có nghĩa là, năng lượng hấp thụ của Đường Lăng lúc này đã tăng lên được 5%.
Phối hợp với năng lực cơ bản mạnh mẽ của hắn nữa, hiện tại, năng lực hấp thu của Đường Lăng đã tăng đế 38%.
Số liệu vô cùng tốt.
Đường Lăng đã biết ông chủ Hoàng rất giỏi, nhưng lại chưa từng nghĩ ông chủ Hoàng giỏi đến mức độ này
Lúc này, thuật ăn cơm gần như đã tu luyện xong, nhưng năng lượng quá mức nồng đậm, động tác chỉ thực hành qua một lần, không tránh khỏi có năng lượng bị lãng phí.
Đường Lăng quyết định, trước khi năng lượng biến mất hoàn toàn, nắm lấy thời cơ tu luyện thuật ăn cơm lần thứ hai, vì thế lại bắt đầu tu luyện.
Trong đầu Đường Lăng lại lần nữa khởi động thuật ăn cơm.
Lúc này, đã qua gần mười phút, ông chủ Hoàng đã ăn xong bữa sáng của mình, Đinh Linh rất hiểu ý mà đưa lên cho hắn một tách trà nóng, hơi nóng bốc lên tản ra một hơn thơm ngát, nước trà bên trong có một màu đỏ nhè nhẹ.
Ông chủ Hoàng nhận lấy tách trà, nhìn Đường Lăng, thản nhiên nói "Ai cho cậu bắt đầu lại hả? Bộ thuật ăn cơm này của cậu vẫn chưa có luyện xong, tiếp tục nào…"
Đường Lăng ngây ngốc nhìn ông chủ Hoàng, chịu đựng đau đớn, chịu đựng mồ hôi đang chảy ra như mưa, cố gắng nói "Chỉ có tám."
"Nói bậy! Thuật ăn cơm rõ ràng là có mười lăm động tác."
"Cái gì?"
"Sao hả?" Ông chủ Hoàng nhướng mày, sau đó buông tách trà xuống "Cậu xem đây, tôi chỉ làm một lần, nếu như lần sau muốn xem thì đem tiền đến."