Editor:
Waveliterature Vietnam
Ngày đầu tiên đến Bến Cảng Hắc Ám.
Đường Lăng vốn cho rằng mình sẽ không ngủ yên được, không giải thích được tình cảnh, nhất định phải mau chóng tìm được cách, thù oán và kẻ thù, cùng với tương lai vẫn mờ mịt như cũ….
Hắn cần suy nghĩ, cần tính toán, cần phải tìm được một điểm đáng tin cậy trong một mớ hỗn độn.
Thế nhưng, điều Đường Lăng không ngờ tới là, hắn lại ngủ rất ngon.
Cây cối bên trong căn nhà này truyền đến một mùi hương trong lành, cái chuông gió bằng vỏ ốc biển ở góc phòng va vào nhau, vang lên từng tiếng vang thanh thúy.
Vô thức, hắn ngủ thϊếp đi, khi tình lại đã là bình minh.
Ánh sáng của buổi ban mai.
Gió biển thổi nhè nhẹ, phía xa dường như truyền đến từng tiếng sóng vỗ, một buổi sáng yên ắng, tươi đẹp.
Ở trong gian phòng nhỏ của Đường Lăng, một giọng trẻ con khó chịu vang lên phá vỡ sự yên ắng này "Anh là heo à? Còn chưa chịu thức dậy? Không lẽ anh muốn "bổn cô nương" mang điểm tâm đến hầu tận giường anh?"
Đặc biệt nhấn mạnh ba chữ bổn cô nương.
Đường Lăng giật mình tỉnh giấc, lưng toát mồ hôi lạnh, vô thức đưa tay nắm lấy cái dao găm đặt dưới gối.
Hắn còn chưa kịp làm ra động tác gì thì trên đầu đã truyền đến một cơn đau nhẹ.
Đinh Linh cầm một cái sạn gõ vào đầu Đường Lăng, thân thể nho nhỏ linh hoạt nhảy lên giường hắn, sau đó không chút thương tiếc dẫm lên bụng hắn.
Dẫm đến mức Đường Lăng "A" lên một tiếng.
"Không lẽ anh muốn gϊếŧ bổn cô nương à?" Vẫn thế, ba chữ bổn cô nương kia vẫn rất nặng.
Lúc này, Đường Lăng đã phản ứng lại, buông lỏng con dao găm trong tay, mở đôi mắt còn ngái ngủ của mình ra, nhìn thấy một cái bánh trôi nước đang cầm cái sạn, bộ dáng nổi giận đùng đùng, bĩu môi, chống nạnh nhìn hắn.
"Mau ngồi dậy, nếu như mười phút sau không có mặt, bổn cô nương sẽ đem cơm của anh đổ cho vua ngu dốt ăn[1]." Đinh Linh dùng ngón tay mập mạp của mình chỉ vào Đường Lăng, lại một lần nữa nhấn mạnh ba chữ bổn cô nương, sau đó bước xuống khỏi bụng Đường Lăng, tất nhiên không quên dùng sức dẫm dẫm vào bụng dưới của Đường Lăng thêm hai cái.
[1] Chỗ này sẽ được chú thích khi tui biết cái con đó là cái con gì =.=
"A" Đường Lăng khẽ hô lên một tiếng, bị Đinh Linh đạp hai cái, hắn rất buồn tiểu.
Không chậm trễ, Đường Lăng xoay người từ trên giường ngồi dậy, sau đó chạy ào vào trong phòng WC của gian phòng, vừa đi tiểu, trong tai vừa liên tục vang lên mấy chữ bổn cô nương.
"Có cần thù dai vậy không?" Đường Lăng mỉm cười, Đinh Linh và Leng Keng giống nhau như đúc, nhưng hắn biết được, đứa nhỏ hôm nay đạp hắn chính là Đinh Linh.
Theo như lời của ông chủ Hoàng, người cầm dụng cụ làm cơm là Đinh Linh, cầm đồ dọn dẹp là Leng Keng.
Nếu như không có mấy dụng cụ kia, Đường Lăng chắc chắn mình sẽ không nhận ra nổi.
Sau khi làm xong việc vệ sinh cá nhân vào buổi sáng, Đường Lăng hoạt động thân thể mình một chút, hắn quyết định lát nữa sẽ đi so tài đấu trí với ông chủ Hoàng, cho nên phải chuẩn bị tinh thần tốt một chút.
Kỳ thật, giấc ngủ đêm rất ngon, Đường Lăng bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải ông chủ Hoàng đã động tay động chân gì đó với hắn mới có thể khiến cho hắn ngủ mê đến vậy.
Phải biết, từ xưa đến nay, Đường Lăng luôn ngủ trong một trạng thái căng thẳng, dù chỉ một cơn gió thổi lay ngọn cỏ thôi thì Đường Lăng cũng sẽ giật mình tỉnh lại, sao có thể ngay khi có một người đứng bên giường mình mà Đường Lăng cũng không hề phát hiện được như vậy?
Đương nhiên, một giấc ngủ ngon cũng khiến cho tình thần sảng khoái hơn, bây giờ chỉ cần ăn thêm chút gì đó, là trạng thái nhất định sẽ vô cùng tốt.
Nghĩ đến việc ăn gì, tất nhiên là ăn điểm tâm, nghĩ đến điểm tâm, trên mặt Đường Lăng lại hiện lên một tia mê man, vua ngu dốt là vật gì? Sao lại muốn đem điểm tâm của mình đi cho vua ngu dốt ăn?
Sâu Si lâu có năm tầng.
Lầu một có hai gian, gian phía trước là một nửa phòng khách, gian phía sau là nơi rèn. Đường Lăng cũng chưa tham quan qua, chỉ là hôm qua khi Leng Keng dẫn hắn lên lầu có thuận miệng nhắc đến.
Còn lầu hai, một gian là phòng tiếp khách của ông chủ Hoàng, một gian nhà ăn, còn lại là hai gian nhà kho, bây giờ, có một gian nhà kho đã được đổi thành "phòng người hầu", cũng chính là gian phòng mà Đường Lăng sở hữu.
Phòng người hầu thì phòng người hầu, dù sao cũng không cần tiền, chỉ cần không cần tiền thì gọi là phòng của lợn rừng Đường Lăng cũng không để ỷ.
Trên thực tế, Đường Lăng cam tâm tình nguyện đi cùng ông chủ Hoàng, chí là vì lý do này, chi phí sinh hoạt ở Bến Cảng Hắc Ám rất cao, hắn lại không phải là một tên "nhà giàu phí của".
Nếu ông chủ Hoàng đã khăng khăng bắt mình làm công cho hắn ta, cũng tốt, mình ở chỗ của hắn ta, ăn chùa uống chực cũng không tồi.
Thù lao gì đó, Đường Lăng không có nghĩ đến, dù sao thì, cũng cung cấp cho hắn chỗ ở, rồi cả ăn uống miễn phí thì hắn đã đỡ tốn nhiều lắm rồi.
Nếu như không cung cấp thì sao? Cũng chả quan trọng, nếu như hắn không có sức khỏe thì làm sao có thể làm công được chứ? Họ đâu thể nào bỏ cho hắn chết đói được, có đúng không?
Chẳng lẽ ông chủ Hoàng lại không đánh chết hắn? Đường Lăng không hề cảm nhận được ác ý này trên người ông chủ Hoàng!
Lại nói, nếu như đánh chết hắn rồi, thì ai sẽ trả tiền?
Cho nên, Đường Lăng đưa toàn bộ tài nguyên cho Lạc Tân mà không hề chừa lại chút gì cho bản thân, chính là vì muốn như thế này.
Đường Lăng sao lại có thể để bản thân chịu thiệt thòi được chứ? Dù sao thì, nếu như ông chủ Hoàng không thể chịu nổi hắn nữa, biết đâu sẽ để hắn tự do thì sao?
Tính thế nào cũng có thể tính toán ra được món hời trong vụ làm ăn này! Chuyện duy nhất Đường Lăng lo lắng chính là sự tự do của mình, nhưng cũng không sao, chỉ cần mỗi ngày cho hắn được hai ba giờ, hắn có thể ra ngoài điều tra tin tức, có thể đi tìm kiếm "số không"[2], cũng tiện đường đi tìm hai anh em họ Lục.
[2] Số không - ở đây chỉ người mang số 0.
Nếu như không cho? Đường Lăng cũng chả có sợ chơi xấu ai! Cứ làm loạn đến đau đầu nhức óc đau mông, xem ai sợ ai?
Tôi không có tiền, tôi không biết xấu hổ, Đường Lăng quyết định, sẽ làm việc thật tốt ở chỗ của ông chủ Hoàng.
Sau buổi sáng ngày hôm nay, cũng chính là lúc Đường Lăng bắt đầu thực thi kế hoạch đấu sức đấu trí của mình.
Đi xuyên qua một gian phòng được trang trí bằng gỗ thô và những loài hải sản, phong cách cũng vừa quê mùa vừa tinh xảo, có một thú vui tao nhã là xây gian phòng khách trước rồi mới đến phòng ăn.
Ở giữa phòng ăn, có một cái bàn thật lớn bằng san hô, cũng không biết có phải là san hô đỏ ở thời đại Tử Nguyệt này không hề hiếm hay không, nguyên cái bàn ăn to lớn này vậy mà đều được làm từ san hô đỏ.
Mà bên cạnh bàn cũng có mấy cái ghế lớn, hình vỏ sò mở ra.
Tuy nhiên, ở giữa vỏ sò có một cái đệm rong biển nhìn qua vô cùng mềm mại, khiến người khác vừa nhìn thấy liền muốn đặt mông ngồi xuống.
Ông chủ Hoàng tóc tai lộn xộn, dáng vẻ nhìn còn rất buồn ngủ, căn bản là vẫn chưa tỉnh ngủ.
Hắn ta ngồi trên ghế vỏ sò, dựa người vào cạnh bàn,
Đơn giản là đang ngủ gà ngủ gật.
"Ngồi ở đó cho bổn cô nương." Lúc này, Leng Keng nâng cái bụng nhỏ của mình đứng lên, giọng nói cũng rất khó chịu, phân phó Đường Lăng.
Đương nhiên, ba chữ bổn cô nương cũng không thể thiếu được.
Đường Lăng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra được đó là Leng Keng, bởi vì bên cạnh cô bé lúc này đặt một cây chổi.
Cũng không nói thêm gì, Đường Lăng ho khan một tiếng, lập tức ngồi xuống.
Hắn liếc mắt nhìn những món ăn trên bàn, vô cùng đơn giản, một rổ bánh mì đen, một cái ấm màu xanh biếc, cũng không biết bên trong là chất lỏng gì.
Trước mặt mỗi người bày một cái đĩa, trên đĩa có một miếng thịt cá, một cái trứng chiên và những gia vị chấm.
"Ha ha." Trong lòng Đường Lăng cười lạnh một tiếng, cả một bàn thức ăn này còn không đủ một mình hắn ăn, ừm, nói đúng hơn là ngay cả để cho hắn no được ½ dạ dày cũng không được.
Nếu như đây là lúc hắn và ông chủ Hoàng bàn điều kiện với nhau, hắn nhất định sẽ phô bày kỹ năng ăn uống siêu phàm của mình ra, dọa cho hắn ta một trận!
"Cốp" một cái, Leng Keng cầm cái chổi gõ lên đầu ông chủ Hoàng một cái, đánh cho cái người đang ngủ gà ngủ gật phải tỉnh táo lại, tẩu thuốc ngậm trên miệng rớt xuống, trên khóe miệng cũng chảy ra một sợi nước bọt, khiến cho người ta không nỡ nhìn thẳng.
Ông chủ Hoàng cũng không để ý, tùy ý nhặt lấy tẩu thuốc ngậm lại vào miệng mình, sau đó ho khan một tiếng, nghiêm trang nói "Đường Lăng, cậu là người mới đến, nhất định phải hiểu được nội quy thứ nhất của Sân Si lâu là không thể lãng phí thức ăn. Bánh mì đen ma ngư mỗi người hai cái, nước tảo biển Lục La Trân quả mỗi người một ly, những thức ăn khác trong chén đĩa, ừm, cũng phải ăn hết, hiểu chưa?"
Đường Lăng vô cùng chân thành, vô cùng nghiêm túc, nói "Nhất định sẽ nghe theo lời dặn của ông chủ, nhất định sẽ không lãng phí thức ăn."
"Hơn nữa, tôi còn thiếu tiền ông chủ, trong lòng tôi vô cùng bất an. Bây giờ cả người tôi tràn đầy năng lượng, muốn dấn thân vào biển lửa, làm công ngay lập tức, nỗ lực làm việc vì ông chủ. Nhưng mà…." Đường Lăng có vẻ hơi ngượng ngùng, cúi đầu, nhìn qua có vẻ thật thà chất phác, gãi gãi đầu.
"Hửm?" Ông chủ Hoàng không yên lòng, nhận lấy hai cái bánh mì của Đinh Linh đưa cho, đặt vào trong đĩa, lại nhận lấy cái ly nước tảo biển gì đó mà Đường Lăng vừa nhìn đã không muốn uống kia, chậm rãi đợi hắn mở miệng.
"Nhưng mà, sức ăn của tôi vô cùng lớn! Đây là một loại bệnh từ nhỏ của tôi, tôi cũng không còn cách nào." Ánh mắt của Đường Lăng lộ ra vẻ chân thành.
"Sau đó thì sao?" Ông chủ Hoàng xé một mẩu bánh mì, nhét vào trong miệng, cũng không thèm để ý đến dáng vẻ của mình.
Ở phía sau, Đinh Linh cũng đưa cho Đường Lăng hai cái bánh mì, một ly nước rong biển, Đường Lăng nhiệt tình nhận lấy, sau đó nói "Aizz, nếu như không thể ăn no, tôi cũng không làm gì được. Tôi chỉ báo trước cho ông chủ một tiếng thôi."
"Ừm, thật thành khẩn. Vậy cậu cứ ăn trước đi, nếu như ăn không đủ thì số bánh mì còn lại trong rổ đều là của cậu, nước rong biển còn lại cậu cũng có thể uống hết." Ông chủ Hoàng cũng vô cùng thành khẩn.
"Nếu vẫn chưa no?" Ánh mắt Đường Lăng sáng quắc lên.
Đinh Linh và Leng Keng đều nhìn Đường Lăng bằng một ánh mắt quái dị.
Trong lòng Đường Lăng có chút đắc ý, mới nhiêu đây mà đã dọa được mấy người rồi à? Nếu như hắn bày ra thực lực hiệp sĩ lợn rừng thật sự của hắn thì có lẽ mấy người này đều bị hù chết nhỉ?
"Không đủ?" Trên mặt ông chủ Hoàng hiện lên một tia khiến người ta nhìn không thấu, sau đó hắn ta cúi đầu uống một hớp nước rong biển, khóe miệng cong lên, kìm nén nụ cười.
Dọa đến mức này? Đường Lăng nhíu mày, thật đúng là keo kiệt, không phải chỉ là một chút đồ ăn thôi sao? Đáng giá đến mức dùng nụ cười che đi nước mắt à?
Ông chủ Hoàng cũng không tiếp tục nói, ho khan vài tiếng, mới nó "Ăn cơm đi, nhớ rõ là không được lãng phí! Hậu qủa của việc lãng phí rất nghiêm trọng!"
"Ăn cơm!"
Ông chủ Hoàng vừa nói xong, Đinh Linh và Leng Keng đứng bên cạnh lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế vỏ sò, bắt đầu ăn cơm.
Về phần Đường Lăng, hắn biết đây là lúc hắn phải biểu diễn khả ăn dạ dày vương của mình.
Cho nên, Đường Lăng chụp lấy một cái bánh mì đen, nhét hết nguyên cái vào trong miệng mình, sau đó bưng cái ly nước rong biển mà hắn không hề muốn uống lên, một hơi uống hết nửa ly.
Hiệp sĩ lợn rừng show time, ngay cả Đường Lăng cũng không hề cảm nhận được, hắn thế mà lại bắt đầu tự phong mình là hiệp sĩ lợn rừng.