Editor:
Waveliterature Vietnam
Trật tự của Bến Cảng Hắc Ám là gì?
Rất đơn giản, đó chính là thực lực, thực lực và thực lực! Tiền tài, tiền tài và tiền tài!
Rất sa đọa, rất đen tối nhưng cũng rất đơn giản
Đoạn đường này, cũng không phải là không có người chú ý đến hai người Đường Lăng, bởi vì có người bị lão cáo già này xem như cầu thang, giẫm vào vai của người ta để nhảy lên nóc nhà.
Kỳ lạ nhất chính là, khi người này thấy được dáng vẻ của lão cáo già, đều chọn im lặng chịu đựng, đây không phải chính thực lực đổi thấy tự do sao?
Đường Lăng cũng có khát khao, tất nhiên hắn cũng muốn hướng tới tự do, nhưng từ tận xương tủy của hắn vẫn còn một điều hắn muốn hướng tới hơn nữa, chính là dùng thực lực để đổi lấy lý tưởng.
Lý tưởng kia là gì? Điều này vẫn còn rất mơ hồ, Đường Lăng cũng không hiểu rõ được, nhưng điều này cứ như đã ăn sâu vào trong xương máu của hắn, cắm rễ vào trong linh hồn hắn, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ra, để hắn cảm thấy mình có phương hướng để tiếp tục đuổi theo.
Liệu có phải là muốn phá vỡ thời đại này, đứng trên đống phế tích để lập lại một trật tự mới, đó mới là lý tưởng chân chính sao?
Lúc này, lão hồ ly cuối cùng cũng chịu dắt tay Đường Lăng bước xuống đất.
Mà ý nghĩ có chút hảo huyền bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Đường Lăng cũng bị cắt ngang.
Một đường chạy vội, chưa được mười ba phút đã đi xuyên qua một nửa khu boong tàu to lớn, đây là dưới tình huống mang theo thứ "vướng víu" là Đường Lăng.
Đối với thực lực của lão cáo già này, Đường Lăng cũng coi như có thể nhận biết được một chút ít, nhưng hắn vẫn không hề để ý, một bên tính toán lại kế hoạch của mình, một bên quan sát tình hình trước mắt.
Trước mắt hắn là đầu đường của một con hẻm nhỏ, tương đối vắng vẻ, dùng vỏ sò màu sắc sặc sỡ lát đường, dùng san hô vụn lát tường, tô điểm thêm mấy khối đá ngầm nguyên sinh, lộ ra cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Nhưng mà, dù đặc sắc thế nào cũng không hề náo nhiệt như khu boong tàu, cái con hẻm nhỏ này không một bóng người, dùng kiểu hình dung là có vài người để hình dung nó thì đã là cho nó chút mặt mũi rồi.
"Nhìn cái gì vậy? Ngõ hẻm này là hậu viện nhà tôi." Lúc này, lão cáo già bỗng nhiên lên tiếng, có lẽ là nhìn thấy một tia khinh thường trong mắt Đường Lăng, lúc đang nói chuyện, hắn ta còn đập một tay vào sau gáy của Đường Lăng.
"Tôi ghét nhất bị người khác đánh đầu mình." Đường Lăng quay đầu, trừng mắt với lão cáo già.
"Ồ, biết rồi." Lão cáo già uể oải gật đầu, lúc nói chuyện, lại đập thêm một tay vào gáy Đường Lăng.
"Ha ha." Đường Lăng giận đến mức bật cười, tôi đã dám đến đây thì sẽ không sợ, lão già giờ đó!
Thấy Đường Lăng không nói nhảm tiếp, lão cáo già cũng hờ hững bước vào trong ngõ, Đường Lăng đi theo sao, tiếp tục đánh giá tình cảnh nơi này.
Cái hẻm nhỏ này chỉ có vậy, nhìn lâu cũng chỉ có vậy, muốn khen cũng chẳng có gì để khen.
Tuy nhiên, khi đi hết con hẻm thì thấy một căn nhà nhỏ năm tầng trước mặt.
Những công trình kiến trúc trên boong tàu của Bến Cảng Hắc Ám rất thú vị, nhưng phải nói, ngoại trừ tòa nhà lớn nhất ở khu trung tâm kia, và những tòa nhà thương mại đã nhìn thấy qua, thì những ngôi nhà khác của những cư dân bình thường đều chỉ cao ba tầng.
So sánh như thế, khiến Đường Lăng thấy căn nhà này rất có khí thế.
Hơn nữa, không hề dùng những con hải sản để làm thành, mà là lợi dụng những đặc sản của biển để xây thành từng tầng lầu khác nhau.
Trước mắt, căn nhà nhỏ này được dùng gỗ để xây dựng, những cột gỗ to lớn và xà nhà vẫn còn giữ nguyên hình dạng nguyên thủy của mình, thậm chí, có vài chỗ còn mấy nhánh cây, lá cây xanh biếc, cứ như đang được mọc ra từ thân cây vậy.
Về phần nóc nhà thì càng đặc sắc hơn, sử dụng tre đan lại để làm thành mái, cũng không biết là loại tre gì, tóm lại, khiến cho căn nhà nhỏ này tỏa ra một mùi thơm mát nhàn nhạt.
Ngoại trừ mấy cái đó ra,những chi tiết bên trong căn nhà này đều được làm từ những đặc sản của biển, ví dụ như dùng vỏ sò làm cửa sổ, dùng ốc biển làm chuông gió.
Nói tóm lại, căn nhà nhỏ này rất có không khí, nguyên thủy thô sơ, nhưng lại không hề thiếu chi tiết tinh xảo,khiến cho người ta vừa nhìn một lần liền khó quên.
"Thế nào? Đây là do tôi thiết kế." Lão cáo già đắc ý, một cước đá văng cửa chính ra, dáng vẻ y như kẻ trộm, ló đầu vào nhìn trái nhìn phải một cút mới bước vào trong, thuật tiện quát Đường Lăng một tiếng "Còn không vào?"
Đường Lăng nghi ngờ cho nên không chịu động đậy, cánh cửa này chính là cửa sau, ai về nhà lại phải đi bằng cửa sau? Cộng thêm cái hành động như tên trộm vừa rồi của lão cáo già này, Đường Lăng bắt đầu nghi ngờ hắn ta, mượn danh bắt Đường Lăng đi làm người hầu nhưng lại bắt hắn đi theo làm trộm.
"Sao cậu không vào…" Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Đường Lăng, lão cáo già có hơi nổi giận, chỉ vào Đường Lăng định mắng hai câu.
Lúc này, bỗng một tiếng "Koong" trong trẻo vang lên không hề được báo trước, nhìn thấy một cái nồi lớn đen xì úp lên đầu lão cáo già, Đường Lăng nhịn không được co đầu rụt cổ lại.
"Ông chủ, ngài về rồi? Không sao chứ, tôi cầm cái nồi bị trượt tay ấy mà." Theo cái nồi sắt từ trên đầu lão cáo già rơi xuống, một giọng trẻ con giong tan vang lên, tiếp đó là một bóng dáng tròn tròn chui ra cửa sau cửa.
Vừa nhìn thấy cái bóng trong tròn kia Đường Lăng liền vui vẻ, vóc dáng nho nhỏ, cùng lắm chỉ cao hơn một mét, cái đầu to, khuôn mặt tròn, hai mắt tròn,cả người trắng như tuyết, nhìn qua vô cùng mềm mại, tựa như một món đặc sản của Trung Quốc -- Bánh trôi nước vậy.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể úp cái nồi lên đầu lão cáo già kia được nhỉ, không phải buồn cười lắm à? Lão cáo già kia dáng người cao chí ít cũng một mét tám.
"Tiểu Đinh Linh, con cố ý đúng không?" Lão cáo già xoa đầu, bất mãn hô lên một câu, nhưng trên mặt lại không hề tức giận.
Cái đứa nhỏ được gọi là Tiểu Đinh Linh kia hừ một tiếng, kéo cái nồi sắt lên, lê cái thân thể nho nhỏ của mình vào trong nhà.
Lão cáo già lại nhìn quanh như kẻ trộm, rồi nói với Đường Lăng "Nhìn cái gì, tôi không có bắt nạt trẻ con! Hôm nay không hợp về nhà, đi theo tôi."
Vừa nói chuyện lão cáo già vừa định nhảy ra khỏi phòng, bỗng nhiên một cái cây lau nhà bay ra, xém chút nữa đã làm cho lão cáo già trượt chân.
"Làm cái gì vậy!" Lão cáo già xoay người, nhảy dựng lên, bắt lấy mái hiên của lầu một mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể mình.
Ở phía sau, lại có một đứa nhỏ giống hệt đứa nhỏ bánh trôi nước vừa rồi, cầm một cái cây lau nhà cao hơn nó tận một nửa, cũng mang một giọng nói giòn tan "Ông chủ, ngài lại muốn đi? Sau đó lại để Hải Đại Hoa, Hải Nhị Hoa, Hải Tam Hoa cho tôi và Tiểu Đinh Linh xử lý?"
"Đúng vậy, ông chủ, sáng nay ông cố tình trốn khỏi nhà đúng không? Ba đóa hoa của Hải gia đều tìm tới tận cửa, la hét bảo hôm nay phải kết hôn với ông." Cùng lúc đó, đứa trẻ vừa kéo cái nồi sắt đi cũng xuất hiện.
Nghiêm túc, dùng cái tay nhỏ mập mạp của mình hống hông, vô cùng nghiêm túc chỉ trích lão cáo già.
Hai cái bánh trôi nước y hệt nhau? Mắt Đường Lăng hơi giật giật mấy cái.
Thế nhưng, hai cái bánh trôi nước kia căn bàn không thấy Đường Lăng, cái bánh trôi cầm cây lau nhà tiếp tục nói "Đúng vậy, mấy người đó làm phiền tôi và Tiểu Đinh Linh cả buổi sáng! Mọi người đều nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, ông chủ à, sao ông lại thích đi trêu chọc ba đóa hoa nhà hàng xóm vậy?"
"Tiểu Leng Keng nói đúng, ông chủ không chỉ thỏ ăn cỏ gần hang, mà còn ăn một lần ba bụi cỏ! May mà bà vợ của gia đình bên kia chỉ sinh có ba đóa hoa, nếu như bà ta sinh tận một tá đóa hoa, bó thành một bó, có thể ông chủ nhà chúng ta vẫn sẽ ăn sạch? Cái bánh trôi cầm nồi sắt rất nhanh mồm nhanh miệng.
"Phốc, khụ khụ khụ…" Đường Lăng nhịn cười để đỏ bừng mặt, thật sự hắn
nhịn cười đến nội thương rồi!
Nhìn lão cáo già bất lực bị treo bên ngoài mái hiên, bị hai cái bánh trôi nước chỉ trích buộc tội, nói là có ba đóa hoa tìm đến đòi cưới hắn ta, nói là hắn ta thỏ ăn cỏ gần hang, nói là hắn ta có thể nuốt trôi luôn cả một bó hoa…
Thực sự đã vượt quá sự nhẫn nhịn của Đường Lăng! Thì ra là nhịn cười cũng là chuyện cực khổ đến thế này…
Từ đầu, Đường Lăng vẫn luôn không có chút cảm giác tồn tại nào, thế nhưng lại nhất thời ho khan mấy tiếng, khiến cho hai cái bánh trôi nước kia đồng loạt nhìn về phía hắn "Anh là ai?"
Đường Lăng không hiểu được tình hình, nhưng hắn cảm thấy rất vui khi lão cáo già kia bị ăn hành, cho nên nhanh mồm nói "Tôi là ai không quan trọng, hai em trai, hai em cứ tiếp tục."
"Em trai?" Giọng nói của hai cái bánh trôi kia rất ngạc nhiên.
"Không phải, anh trai?" Đường Lăng gãi đầu mình, cảm thấy ánh mắt mình không nên nông cạn như vậy, đừng dùng hình dáng nhỏ bé bên ngoài và giọng nói non nớt để đánh giá tuổi của người khác.
Dù sao thì ở thời đại Tử Nguyệt này, sự tiến hóa đã không còn bị ràng buộc nữa, có lẽ hình dáng thấp bé cũng là một hiện tượng tiến hóa nhỉ?
Đường Lăng vừa dứt lời, lão cáo già liền nhìn Đường Lăng bằng một ánh mắt thông cảm.
Trong lòng Đường Lăng chợt cảm thấy không ổn, sau đó nhìn thấy một cái nồi sắt và một cây lau nhà bay về phía mình.
Thật sự là bay tới!
Dù cho Đường Lăng có khả năng tinh chuẩn, dù cho khả năng kiểm soát thân thể của Đường Lăng đã vượt xa những người bạn cùng lứa, đạt tới một cảnh giới vô cùng cao, nhưng hắn vẫn không tránh thoát được cái nồi sắt và cây lau nhà.
Chỉ vừa chớp mắt một cái đã bị nồi sắt đập trúng đầu, phát ra một tiếng "kooong" thanh thúy, ngay sau đó lại bị cây lau nhà đập vào mặt.
"Chúng tôi là con gái." Hai cái bánh trôi nước đồng thời khó chịu hét lên với Đường Lăng, sau đó liền xoay cái thân thể nho nhỏ vào nhà.
Con, con gái? Cái nồi sắt và cây lau nhà rất nhẹ, không tạo ra bất cứ tổn thương nào cho Đường Lăng, nhưng mà hai cái bánh trôi nước trong vo kia, trên đầu chỉ có một cái búi tóc nho nhỏ kia là con gái??
Đường Lăng cảm thấy trái tim mình bị tổn thương.
Chỗ nào có đặc điểm của con gái chứ? Nếu nói hai người là đều là con của ngọc trai thì Đường Lăng còn tin.
Dù sao thì con trai sản xuất ra ngọc trai, ngọc trai thì trong vo, và không có chút đặc điểm nào của nam hay nữ.
****
Sau một hồi diễn trò, Đường Lăng chính thức bước vào Sân Si lâu, chính thức trở thành người hầu của ông chủ Hoàng, ông chủ của Sân Si lâu.
Đúng, lão cáo già kia họ Hoàng, tên đầy đủ là Hoàng Đạo, mọi người trong Bến Cảng Hắc Ám đều gọi hắn ta là ông chủ Hoàng.
Sân Si lâu nghe có vẻ rất cao cấp, nhưng thật ra nó chỉ là một cửa hàng rèn.
Hai đứa nhỏ giống hệt nhau một tên Tiểu Đinh Linh, một tên Tiểu Leng Keng, là song sinh được ông chủ Hoàng nhận nuôi, hai đứa rất thần bí, nhưng, từ nội tâm kính nể ông chủ Hoàng cho nên những người xung quanh hiếm khi bàn tán về chỗ thần bí của hai đứa.
Sinh hoạt của Sân Si lâu cũng rất đơn giản, ông chủ Hoàng hằng ngày chịu trách nhiệm mua bán đồ đã được rèn xong, còn Tiểu Đinh Linh phụ trách nấu cơm, Tiểu Leng Keng phụ trách quét dọn.
Ở chỗ này, vị trí Đinh Linh và Leng Keng là lớn nhất, theo như lời của ông chủ Hoàng thì không nên đắc tội với hai đứa, nếu đắc tội thì bạn sẽ không được ăn cơm, sẽ ở trong một nơi bừa bộn như đống rác, cho nên hai chúng nó là lớn nhất, có hiểu không?
Đường Lăng hiểu cái rắm, mãi cho đến khi hắn bước vào trong gian phòng dành cho hắn, tâm trí hắn vẫn còn rất hỗn loạn. Hắn đã nghĩ đến cách đặt chân vào Bến Cảng Hắc Ám, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống ở Bến Cảng Hắc Ám của mình sẽ bắt đầu như thế này.